Hôm đó, tôi về nhà bằng đường chính. Đó chỉ là ý muốn nhất thời vì rất hiếm khi tôi làm như vậy. Bước giữa những ngôi nhà quen thuộc, tôi chợt nhận ra quanh mình không có ai ngoài một người vừa rơi xuống từ tòa cao ốc trước mặt. Một tiếng vỡ nát ẩm ướt mà thường thì người ta sẽ không bao giờ nghe thấy trong đời. Tất nhiên rơi từ độ cao như vậy thì chỉ còn là cái xác – một màu đỏ thẫm nhuộm lấy mặt đất. Thứ duy nhất còn nhận ra được là mái tóc đen nhánh, hai cánh tay mảnh khảnh, trắng bệch…và một gương mặt ngập trong máu. Toàn bộ khung cảnh được bao phủ bởi mùa hè, bởi hai màu đen trắng của quá khứ; gợi lên trong tôi hình ảnh một nhánh hoa bị ép đến khô quắt lại giữa hai trang sách.
Tôi biết đó là ai. Ảo Tưởng quay lại trong Vong Ngã. Rảo bước không để ý đến mọi người xung quanh, Azaka bắt kịp tôi.
‘Chị Tohko. Lại một vụ tự sát kìa.’
‘Chắc vậy.’ Tôi hờ hững đáp.
Thành thật mà nói, tôi không quan tâm. Tự sát là tự sát, và là tội lỗi dù cho mong muốn của người đó là gì. Hồi kết được tóm gọn thành một chữ, không phải bay hay lơ lửng mà là rơi. Nơi đó chỉ có sự bất hạnh chờ đợi.
‘Năm trước cũng có nhiều vụ như vậy, thật không hiểu nỗi mấy người này nghĩ gì.’
‘Uh’ Tôi lại hờ hững trả lời.
Ngước mặt lên trời như tìm kiếm một bóng hình đã biến mất từ lâu, tôi đáp.
‘Không lý gì lại tự sát cả.
Đơn giản hôm nay cô ấy không thể bay lên cao.’
Fujoh Kirie_P6
Trời đã tắt nắng khi chúng tôi rời văn phòng hoang phế của chị Tohko. Căn hộ nhà Shiki cũng trong khu này nhưng chỗ tôi cách đây những hai mươi phút tàu điện, cô nàng vẫn sánh vai với tôi dù bước đi hơi chao đảo, chắc lại buồn ngủ đây mà.
‘Tự tử có gì sai không , Mikiya?’
Tự nhiên Shiki lại hỏi vậy, dáng vẻ phiền muộn của nàng dễ làm người ta mủi lòng.
‘Hmm, mình không rõ. Ví dụ mình bị nhiễm một loại virus chết người có thể lay lan cho toàn bộ Tokyo. Nếu mình chết mà mọi người sẽ được sống, chắc mình sẽ tự tử.’
‘Nói gì vậy! Chuyện chẳng thể nào xảy ra sao làm ví dụ được.’
‘Để mình nói đã. Mình làm vậy bởi vì mình là người hèn nhát. Mình sẽ tự vẫn vì không đủ nghị lực để sống khi bị mọi người thù ghét. Chết thì dễ hơn hẳn. Can đảm trong giây lát và cái can đảm cần có để sống một đời người, cậu thấy sự khác biệt chứ?
Biết rằng lập luận thế này hơi cực đoan nhưng mình vẫn nghĩ chết là trốn chạy dù rằng sau nó là quyết tâm hay can đảm. Hy sinh thân mình là chuyện có khi đáng làm. Nhưng cũng đáng trách, chọn cái chết là chuyện ngu ngốc dù cho mục đích cao thượng hay chính nghĩa gì đó. Chẳng cần biết là sai lầm hay hèn hạ, ta vẫn phải giữ mạng sống để chuộc lại lỗi lầm đã gây ra.’
Hình như tôi đang tự biện hộ cho cái tôi của mình.
Nhưng đúng là nên sống tiếp và chấp nhận hậu quả của việc mình làm. Để được vậy cần sự can đảm rất lớn, tôi không nghĩ mình có thể làm được nên tốt nhất là không nói ra.
‘Tuy nhiên cũng có lúc người ta bị dồn vào chân tường để trong đầu có suy nghĩ bỏ cuộc, trốn chạy. Mình không thể phủ nhận, bác bỏ sụ thật đó, vì mình cũng là người yếu đuối. Dù sao thì, mỗi người mỗi cách nghĩ…’
Tôi kết thúc lấp lửng còn Shiki nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.
‘Nhưng cậu thì khác.’
Shiki nói như thể nhìn thấu tâm can tôi. Giọng nói vẫn toát sự lạnh lùng nhưng từng chữ không hiểu sao lại ấm áp khác thường. Trong bầu không khí bối rối, hai chúng tôi yên lặng một lúc lâu. Càng về đêm phố xá càng ồn ào hơn, tiếng động cơ, ánh đèn neon càng lúc càng gần.
‘Shiki này, mình từng có một giấc mơ.’
‘Ha ?’
‘Giấc mơ kết thúc với cánh bướm rơi. Có thể đã không vậy nếu nó không đuổi theo mình
Nếu nó tiếp tục lơ lửng thì đã không sao.
Nhưng từ khi nghiệm ra ý nghĩa của sự bay cao, nó không chịu chập chờn mãi được.
Đó là lý do nó bay lên, kết thúc chuỗi ngày trôi lơ lửng’
‘Kokutoh…’
‘Lạ thật, mình đang làm thơ? Haha’
Nếu đi qua khu trước mặt thì đến nhà ga, Shiki tự nhiên dừng lại.
‘Mikiya, đêm nay ngủ lại chỗ mình.’
‘Sao đột ngột vậy?’
Shiki kéo tôi đi nói chẳng sao cả. Đúng là ở lại thì tiện thật nhưng theo đạo lý thường tình thì…
‘Cũng được. Phòng cậu cũng trống trải, mình có đến thì nó cũng vậy thôi. Hay là, cậu muốn mình làm việc gì?’
Tôi biết chắc là chẳng có việc gì cả. Tôi hỏi dù biết điều đó, cho nên Shiki chẳng thể trả lời…hay ít ra là tôi nghĩ vậy. Shiki nhìn cứ như tôi là khơi nguồn của mọi rắc rối.
‘Dâu tây.’
‘Huh?’
‘Hai hộp kem dâu Haagen Dasz lần trước. Ăn cái thứ chết tiệt đó đi.’
‘Hình như mình mang đến thì phải.’
Đúng là có. Bữa đó trời khá nóng, tiện đường đến nhà Shiki tôi mua mang theo luôn. Nhưng tại sao tôi lại làm vậy? Cũng sắp đến tháng chín rồi.
Cũng được, tôi không phải hạng nhỏ nhen nhưng ngoan ngoãn nghe lời thì hơi khó chịu.
‘Được rồi, mình sẽ ở lại. Nhưng mà nè Shiki…’
Mỗi lần tôi nhắc đến chuyện này, cô nàng tức điên nhưng không làm gì được. Cho dù đó là mong muốn chân thật của tôi, Shiki chưa bao giờ nghe theo.
‘Cậu nên giữ ý tứ một chút, ăn nói kiểu đó chẳng nữ tính chút nào.’
Nghe vậy, Shiki giận dỗi quay mặt sang hướng khác.
‘Tự tử có gì sai không , Mikiya?’
Tự nhiên Shiki lại hỏi vậy, dáng vẻ phiền muộn của nàng dễ làm người ta mủi lòng.
‘Hmm, mình không rõ. Ví dụ mình bị nhiễm một loại virus chết người có thể lay lan cho toàn bộ Tokyo. Nếu mình chết mà mọi người sẽ được sống, chắc mình sẽ tự tử.’
‘Nói gì vậy! Chuyện chẳng thể nào xảy ra sao làm ví dụ được.’
‘Để mình nói đã. Mình làm vậy bởi vì mình là người hèn nhát. Mình sẽ tự vẫn vì không đủ nghị lực để sống khi bị mọi người thù ghét. Chết thì dễ hơn hẳn. Can đảm trong giây lát và cái can đảm cần có để sống một đời người, cậu thấy sự khác biệt chứ?
Biết rằng lập luận thế này hơi cực đoan nhưng mình vẫn nghĩ chết là trốn chạy dù rằng sau nó là quyết tâm hay can đảm. Hy sinh thân mình là chuyện có khi đáng làm. Nhưng cũng đáng trách, chọn cái chết là chuyện ngu ngốc dù cho mục đích cao thượng hay chính nghĩa gì đó. Chẳng cần biết là sai lầm hay hèn hạ, ta vẫn phải giữ mạng sống để chuộc lại lỗi lầm đã gây ra.’
Hình như tôi đang tự biện hộ cho cái tôi của mình.
Nhưng đúng là nên sống tiếp và chấp nhận hậu quả của việc mình làm. Để được vậy cần sự can đảm rất lớn, tôi không nghĩ mình có thể làm được nên tốt nhất là không nói ra.
‘Tuy nhiên cũng có lúc người ta bị dồn vào chân tường để trong đầu có suy nghĩ bỏ cuộc, trốn chạy. Mình không thể phủ nhận, bác bỏ sụ thật đó, vì mình cũng là người yếu đuối. Dù sao thì, mỗi người mỗi cách nghĩ…’
Tôi kết thúc lấp lửng còn Shiki nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.
‘Nhưng cậu thì khác.’
Shiki nói như thể nhìn thấu tâm can tôi. Giọng nói vẫn toát sự lạnh lùng nhưng từng chữ không hiểu sao lại ấm áp khác thường. Trong bầu không khí bối rối, hai chúng tôi yên lặng một lúc lâu. Càng về đêm phố xá càng ồn ào hơn, tiếng động cơ, ánh đèn neon càng lúc càng gần.
‘Shiki này, mình từng có một giấc mơ.’
‘Ha ?’
‘Giấc mơ kết thúc với cánh bướm rơi. Có thể đã không vậy nếu nó không đuổi theo mình
Nếu nó tiếp tục lơ lửng thì đã không sao.
Nhưng từ khi nghiệm ra ý nghĩa của sự bay cao, nó không chịu chập chờn mãi được.
Đó là lý do nó bay lên, kết thúc chuỗi ngày trôi lơ lửng’
‘Kokutoh…’
‘Lạ thật, mình đang làm thơ? Haha’
Nếu đi qua khu trước mặt thì đến nhà ga, Shiki tự nhiên dừng lại.
‘Mikiya, đêm nay ngủ lại chỗ mình.’
‘Sao đột ngột vậy?’
Shiki kéo tôi đi nói chẳng sao cả. Đúng là ở lại thì tiện thật nhưng theo đạo lý thường tình thì…
‘Cũng được. Phòng cậu cũng trống trải, mình có đến thì nó cũng vậy thôi. Hay là, cậu muốn mình làm việc gì?’
Tôi biết chắc là chẳng có việc gì cả. Tôi hỏi dù biết điều đó, cho nên Shiki chẳng thể trả lời…hay ít ra là tôi nghĩ vậy. Shiki nhìn cứ như tôi là khơi nguồn của mọi rắc rối.
‘Dâu tây.’
‘Huh?’
‘Hai hộp kem dâu Haagen Dasz lần trước. Ăn cái thứ chết tiệt đó đi.’
‘Hình như mình mang đến thì phải.’
Đúng là có. Bữa đó trời khá nóng, tiện đường đến nhà Shiki tôi mua mang theo luôn. Nhưng tại sao tôi lại làm vậy? Cũng sắp đến tháng chín rồi.
Cũng được, tôi không phải hạng nhỏ nhen nhưng ngoan ngoãn nghe lời thì hơi khó chịu.
‘Được rồi, mình sẽ ở lại. Nhưng mà nè Shiki…’
Mỗi lần tôi nhắc đến chuyện này, cô nàng tức điên nhưng không làm gì được. Cho dù đó là mong muốn chân thật của tôi, Shiki chưa bao giờ nghe theo.
‘Cậu nên giữ ý tứ một chút, ăn nói kiểu đó chẳng nữ tính chút nào.’
Nghe vậy, Shiki giận dỗi quay mặt sang hướng khác.
Fujoh Kirie_P5_4
Có tiếng mở cửa, đồng hồ chỉ hai giờ và ánh mặt trời dương như đang tựa mình vào khuôn cửa sổ đóng kín. Chưa đến giờ khám thường nhật, có lẽ là khách đến thăm.
Tôi ở trong phòng riêng của bệnh viện, bên trong không có ai ngoài ánh sáng dịu, tấm màn không bao giờ lay động, và chiếc giường trắng.
‘Xin lỗi, cô có phải là Fujioh Kirie.’
Người vừa đến là một phụ nữ. Chào tôi bằng chất giọng rắn rỏi, chị tiến lại gần. Hình như chị đang nhìn tôi bằng thứ ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng thật ra tôi đang rất hạnh phúc. Mấy năm nay có ai đến thăm tôi đâu. Tôi không thể khước từ ai, ngay cả nếu đó là thần chết đến lấy đi mạng sống. Tuy rằng…
…người này thật đáng sợ. Chị có khả năng hủy diệt tôi.
‘Chị là kẻ thù của tôi phải không?’
Gật đầu.
Tôi cố gắng tập trung để nhìn vị khách đến thăm.
…Có lẽ vì ánh nắng chói chang của mặt trời, tôi chi nhìn thấy được đường nét bên ngoài của chị thôi. Chị không mặc áo khoác ngoài chiếc sơ mi phẳng phiu, vẻ ngoài như một cô giáo làm tôi thấy yên tâm hơn. Nhưng mang cà vạt màu cam thì hơi sặc sỡ, vậy tôi phải trừ bớt vài điểm.
‘Chị biết cô ấy hay chị là cô ấy.’
‘Không, tôi quen biết người tấn công cô và người cô lấy đi. Chúng ta, cả cô nữa, có quan hệ với những người kỳ lạ. Khá là xui xẻo đúng không.’
Nói rồi, chị định lấy thứ gì đó trong túi ra nhưng dừng lại giữa chừng.
‘Tôi quên rằng nơi này cấm hút thuốc. Vả lại, có vẻ như phổi của cô có vấn đề.’
Nghe giọng buồn rầu của chị, tôi nghĩ thứ đó là gói thuốc lá. Tôi chưa từng động đến nhưng lại muốn thấy người này hút thuốc. Có lẽ..không, nó hẳn phải hợp với chị giống như hình ảnh nữ phù thủy trên cán chổi vậy.
‘Không chỉ có phổi. Ra vậy, khắp cơ thể cô đầy khối u. Bắt đầu ở tế bào liên kết, nhưng bên trong tệ hơn nhiều. Chỉ có mái tóc cô còn khỏe mạnh, bình thường người ta đã chết trước khi lâm vào tình trạng này…bao nhiêu lâu rồi, Fujioh Kirie? ‘
‘Tôi không biết vì đã ngừng đếm rồi.’
Vì đó là chuyện vô nghĩa. Vì tôi sẽ phải ở đây đến cuối đời.
Người gật đầu nói ‘Tôi hiểu.’
Tôi không thích cái giọng của người này, nó không hề có chút thông cảm cũng như chán ghét. Thứ duy nhất tôi nhận được từ mọi người là sự thương hại và người này từ chối tôi cả thứ đó.
‘Shiki đâm vào chỗ này phải không? Nghe nói đâu đó gần động mạch chủ…tôi nghĩ là ở van tim.’
Nói chuyện như vậy bằng giọng thật thản nhiên làm tôi mỉm cười.
‘Chị lạ thật. Nêu bị cắt mất tim làm sao tôi còn ngồi đây nói chuyện.’
‘Quả vậy. Tôi nói chỉ để xác nhận cho chắc thôi.’
Ra thế, Chị xác định xem tôi có bị người con gái không rõ là ăn mặc kiểu Nhật hay kiểu Âu đâm qua người hay không.
‘Nhưng rồi cô sẽ thấy hậu quả. Năng lực của Shiki rất mạnh. Tuy đó là sự tồn tại song song, cái chết vẫn lan dần đến cô. Tôi đến đây…muốn hỏi cô vài điều trước lúc đó..’
Tồn tại song song? Có lẽ chị nói đến con người khác của tôi.
‘Tôi không thực sự nhìn thấy cô lơ lửng. Có thể cho tôi biết nó là gì không?’
‘Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ có thể nhìn qua khung cửa này.’
Có lẽ không nên như vậy.
Tôi hay quan sát cuộc sống từ đây. Cây cối mang màu sắc bốn mùa, dòng người qua lại. Tôi có lên tiếng họ cũng không nghe thấy, dù tôi có hết sức cũng không vươn tay đến được. Tôi lặng lẽ chịu đựng một thời gian dài trong căn phòng này. Cho nên tôi chối bỏ khung cảnh này từ lâu. Không phải đó là nguyền rủa sao.
‘Tôi hiểu cô đang nghĩ gì. Cô mang huyết thống của một gia tộc lâu đời. Họ có truyền thống cầu nguyện nhưng tôi đoán sức mạnh thật sự của gia tộc này là nguyền rủa. Họ Fujioh có lẽ bắt nguồn từ chữ Fujoh mang nghĩa bất thanh khiết.’
Huyết thống.
Gia đình tôi. Nó đã kết thúc vài năm trước. Không lâu sau khi tôi phải nhập viện, cha mẹ và em tôi bị tai nạn và qua đời. Từ đó, một người bạn của cha tôi chi trả hết viện phí.
‘Lời nguyền không phải là thứ được thực hiện không có chủ ý. Mong ước của cô là gì?’
….điều đó, ngay bản thân tôi cũng không rõ.
‘…chị có bao giờ nhìn ra ngoài trong một thời gian dài chưa? Trong bao nhiêu năm, kể từ khi chị có ý thức? Tôi căm ghét, chối bỏ và khiếp sợ bên ngoài, thế giới mà tôi thấy từ đây. Sau một thời gian, tôi thấy mình đứng trên khu vườn kia, nhìn xuống thế giới từ trên cao. Có cảm giác như đôi mắt đã đi nơi khác trong khi cơ thể và linh hồn vẫn lưu lại đây. Nhưng vì tôi không thể di chuyển đi đâu, chỉ có thể quan sát mà thôi.’
‘Cô đã ghi nhận khung cảnh quanh đây vào não bộ. Trong trường hợp đó, sẽ phát sinh ý niệm cho rằng mình có thể nhìn từ mọi hướng…và cô mất dần thị lực từ đó phải không? ‘
Tôi hơi ngạc nhiên một chút. Chị biết điều đó sao.
Tôi gật đầu.
‘Đúng vậy, thế giới trắng dần đi và rồi không còn gì nữa. Ban đầu tôi tưởng chúng lẩn sau bóng tối nhưng sự thực là chúng đã biến mất. Mọi thứ đều nhòa đi, ít ra là những thứ thấy được bằng mắt. Có điều tôi chẳng bận tâm. Vì đôi mắt đã bay đi rồi, tôi chỉ thấy được quang cảnh xung quanh chứ có làm được gì khác đâu.
Không thay đổi được gì, không thể…’
Và rồi tôi ho sặc sụa. Từ rất lâu tôi không trò chuyện với ai nhiều thế này.
‘Ra vậy. Tư tưởng của cô đã thoát ly ra ngoài. Nhưng mà…sao cô vẫn sống khi hiện thân của tư tưởng đã bị Shiki giết chết.’
Ah, tôi cũng đang phân vân về chuyện đó.
Người ấy…hình như gọi là Shiki, làm sao có thể giết được tôi?
Phần tâm trí lơ lửng trong tôi không thể chạm vào bất cứ vật gì và cũng không thứ gì chạm vào được, vậy mà cô ta giết nó như thể nó là vật chất tồn tại.
‘Cái tôi ở tòa nhà Fujioh có phải thật sự là của cô không, Fujioh Kirie?’
‘Đó là tôi và không phải là tôi. Bản thân tôi nhìn ngắm bầu trời và bản thân tôi trên bầu trời. Nó đã bỏ tôi mà ra đi. Tôi bị chính mình bỏ lại phía sau.’
Chị không giấu được sự kinh ngạc, lần đâu tiên từ khi gặp nhau chị biểu lộ cảm xúc của mình.
‘Vậy không phải tinh thần cô tách làm hai mà có ai đó đã cho cô một vỏ bọc khác. Trước đây chưa từng có trường hợp này.’
Chị nói vậy, có lẽ không sai.
Tôi đã đầu hàng bệnh tật và chỉ còn biết lặng lẽ nhìn xuống thế giới bên ngoài. Trong hai đứa tôi không ai có thể đặt chân lên mặt đất. Vì tôi bị hắt hủi ở đời.Tôi cũng chẳng còn khả năng bước ra ngoài khung cửa đóng kín đó dù cho ước vọng có mãnh liệt đến đâu.
Nhất định là chúng tôi đã liên kết với nhau vào hồi kết.
‘Cũng phải. Nhưng mong muốn của mình thành hiện thực dù chỉ trong Ảo tưởng không đủ làm cô hạnh phúc sao’
Nữ sinh? À, nhớ ra rồi, mấy đứa mà mình ghen tỵ đây mà. Tại họ gặp chuyện không may thôi. Tôi không làm gì cả, họ tự ý rơi xuống thôi.
‘Phần thân ở tòa Fujioh không chỉ là lý trí đơn thuần. Cô dùng kỹ thuật phải không? Từ đầu mấy đứa đó đã có khả năng bay lượn, bằng ảo ảnh hay năng lực có thật. Không ít người bay lên khi đang ngủ say nhưng chuyện đó không gây rắc rối bao giờ. Tại sao? Vì họ chẳng bao giờ nghĩ tới những chuyện như vậy khi tỉnh táo và khi ngủ thì ai cũng như ai, không một chút tà niệm. Dù vậy, trường hợp của những nữ sinh đó vẫn khác thường. Tôi không nói chuyện viễn tưởng nhưng càng lớn tuổi cơ thể càng khó bay lên. Có thể trong số đó có vài người có thể bay nhưng hầu hết chỉ có thể bay trong khi mơ ngủ. Nhưng cô lại cho chúng ý nghĩ đó, cho chúng ấn tượng về những chuyện trong mơ khi chúng vẫn tỉnh.
Kết quả là tất yếu, chúng ngộ nhận khả năng bay lượn chỉ có thể thực hiện khi bất tỉnh. Bay lên chỉ bằng sức con người rất khó. Ngay cả tôi cũng không thể nếu không có chổi. Xác suất thành công khi vẫn còn ý thức chỉ có 30%. Chúng cố bay lên và, theo quy luật tự nhiên, rơi xuống.’
Phải, họ bay xung quanh tôi. Tôi từng mong có thể kết bạn với họ nhưng họ chỉ lơ đễnh vây lấy tôi mà không nhận thấy tôi.
Thế là tôi biết họ không có nhận thức. Tôi nghĩ họ sẽ nhận ra tôi nếu tôi đánh thức họ. Chỉ có vậy, mà sao…
‘Cô thấy lạnh lắm à.’
Giọng nói dù ân cần vẫn lạnh như kim loại.
Tôi co người lại khi cơn giá lạnh không chịu qua đi.
‘Tôi hỏi một câu nữa. Sao lại là bầu trời? Không phải cô chán ghét cả thế giới à?’
Vẫn vậy…
‘Bầu trời bao la vô cùng, tôi nghĩ mình có thể tìm được một nơi xa mà mình không oán ghét, nếu tôi có thể đi xa tùy ý muốn, nếu tôi có thể bay xa như mình từng ao ước.’
Vẫn giọng đó hỏi xem tôi đã tìm thấy nơi đó chưa.
Nó vẫn không chịu qua đi. Toàn thân tôi run rẩy như bị người ta lay động, khóe mắt bỗng nhiên cay cay.
Tôi nhận ra mình gật đầu.
‘Mỗi đêm, tôi sợ mình sẽ không tỉnh dậy vào ngày mai, sợ ngày mai mình không còn thở. Tôi biết mình sẽ không đủ sức tỉnh dậy một khi đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày qua ngày như sợi dây thòng lọng mang đến nỗi khiếp đảm cái chết. Nhưng cũng vì thế mà em biết mình còn sống. Mỗi ngày đều nghe tiếng mời gọi từ cõi chết, nhưng để sinh tồn chỉ còn cách dựa vào âm thanh đó thôi.’
Đúng vậy, đó là lý do mình bám víu vào cái chết chứ không phải sự sống. Bay đi mọi nơi…
‘Cô tính mang theo thằng bé nhà tôi vào cõi chết?’
‘Không, lúc đó, tôi không biết nữa. Tôi đã muốn sống và ước ao được bay khi còn sống. Tôi sẽ được toại nguyện nếu có anh ta.’
Kokutoh. Giờ thì đã rõ, người tên Shiki đó đến đòi lại anh ấy.
Người đến cứu rỗi cũng đồn thời là thần chết, mình cũng không còn gì hối tiếc.
‘Anh ấy rất thật thà và thẳng thắn đến nỗi có thể bay đến đâu cũng được. Tôi…tôi muốn anh ấy mang tôi đi.’
Khóe mắt cay xè. Tôi không hiểu gì, nhưng có lẽ mình đang khóc.
Không phải vì đau buồn…nếu thật sự có thể đi đâu đó với anh thì mình sẽ hạnh phúc lắm. Vì nó là chuyện không bao giờ xảy ra, vì nó là giấc mơ không thành hiện thực, vì điều đó đẹp thật sao? Giấc mơ duy nhất trong nhiều năm trời.
‘Nhưng Kokutoh chẳng quan tâm đến bầu trời. Càng khao khát, càng xa vời vì dòng đời nhiều ngang trái.’
‘Chị nói đúng. Con người có quá nhiều thứ dư thừa không cần thiết. Tôi không thể bay được, trôi lơ lửng là chuyện duy nhất trong tầm với.’
Đôi mắt giờ đã ráo hoảnh. Có lẽ, nó sẽ không bao giờ thấm ướt nữa.
Thứ xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi bây giờ là cái giá lạnh trong tâm.
‘Xin lỗi đã làm cô phiền lòng. Đây là câu hỏi cuối cùng, giờ cô sẽ làm gì? Tôi có thể hàn gắn vết thương Shiki gây ra.’
Tôi im lặng lắc đầu. Hình như chị mới là người có nhiều phiền muộn lúc này.
‘Thôi được…
Có hai cách trốn chạy: có và không có mục tiêu. Cách thứ nhất gọi là bay, cách thứ hai là lơ lửng. Cô sẽ là người quyết định tầm nhìn của mình. Nhưng sẽ là sai lầm nếu cô để tội lỗi dẫn đường. Cô phải mang theo tội lỗi trên con đường mình đã chọn.’
…
Chị đã đi rồi nhưng vẫn không cho tôi biết tên, nhưng cũng không cần thiết…chị chắc biết trước con đường tôi sẽ chọn vì tôi không thể bay, chỉ trôi lửng lờ. Tôi là người yếu đuối, không thể làm như chị nói. Và cũng không thể cưỡng lại cám dỗ này. Tia sáng kia lóe lên khi con tim bị xé toạc. Dòng chảy của cái chết xiết chặt lồng ngực. Tôi thường nghĩ mình chẳng còn gì, song vẫn đủ hiểu một điều đơn giản.
Nơi đây là nơi đặt dấu chấm hết.
Nỗi sợ hãi làm băng hoại. Tôi phải cảm nhận hầu hết sự chết và hạnh phúc được sống. Nhưng chắc không thể chết như đêm đó, tôi không có quyền mơ tưởng đến cái chết đẹp như vậy. Tử thần đến như một tia chớp, một ngọn giáo, một lưỡi dao. Dù vậy, tôi sẽ cố tiến lại gần cái chết vào mức độ nào đó, còn vài ngày nữa. Tôi không nghĩ mình phải nói ra, nhưng rơi xuống từ một nơi có tầm nhìn rộng lớn phải là kết cục tất yếu.
Tôi ở trong phòng riêng của bệnh viện, bên trong không có ai ngoài ánh sáng dịu, tấm màn không bao giờ lay động, và chiếc giường trắng.
‘Xin lỗi, cô có phải là Fujioh Kirie.’
Người vừa đến là một phụ nữ. Chào tôi bằng chất giọng rắn rỏi, chị tiến lại gần. Hình như chị đang nhìn tôi bằng thứ ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng thật ra tôi đang rất hạnh phúc. Mấy năm nay có ai đến thăm tôi đâu. Tôi không thể khước từ ai, ngay cả nếu đó là thần chết đến lấy đi mạng sống. Tuy rằng…
…người này thật đáng sợ. Chị có khả năng hủy diệt tôi.
‘Chị là kẻ thù của tôi phải không?’
Gật đầu.
Tôi cố gắng tập trung để nhìn vị khách đến thăm.
…Có lẽ vì ánh nắng chói chang của mặt trời, tôi chi nhìn thấy được đường nét bên ngoài của chị thôi. Chị không mặc áo khoác ngoài chiếc sơ mi phẳng phiu, vẻ ngoài như một cô giáo làm tôi thấy yên tâm hơn. Nhưng mang cà vạt màu cam thì hơi sặc sỡ, vậy tôi phải trừ bớt vài điểm.
‘Chị biết cô ấy hay chị là cô ấy.’
‘Không, tôi quen biết người tấn công cô và người cô lấy đi. Chúng ta, cả cô nữa, có quan hệ với những người kỳ lạ. Khá là xui xẻo đúng không.’
Nói rồi, chị định lấy thứ gì đó trong túi ra nhưng dừng lại giữa chừng.
‘Tôi quên rằng nơi này cấm hút thuốc. Vả lại, có vẻ như phổi của cô có vấn đề.’
Nghe giọng buồn rầu của chị, tôi nghĩ thứ đó là gói thuốc lá. Tôi chưa từng động đến nhưng lại muốn thấy người này hút thuốc. Có lẽ..không, nó hẳn phải hợp với chị giống như hình ảnh nữ phù thủy trên cán chổi vậy.
‘Không chỉ có phổi. Ra vậy, khắp cơ thể cô đầy khối u. Bắt đầu ở tế bào liên kết, nhưng bên trong tệ hơn nhiều. Chỉ có mái tóc cô còn khỏe mạnh, bình thường người ta đã chết trước khi lâm vào tình trạng này…bao nhiêu lâu rồi, Fujioh Kirie? ‘
‘Tôi không biết vì đã ngừng đếm rồi.’
Vì đó là chuyện vô nghĩa. Vì tôi sẽ phải ở đây đến cuối đời.
Người gật đầu nói ‘Tôi hiểu.’
Tôi không thích cái giọng của người này, nó không hề có chút thông cảm cũng như chán ghét. Thứ duy nhất tôi nhận được từ mọi người là sự thương hại và người này từ chối tôi cả thứ đó.
‘Shiki đâm vào chỗ này phải không? Nghe nói đâu đó gần động mạch chủ…tôi nghĩ là ở van tim.’
Nói chuyện như vậy bằng giọng thật thản nhiên làm tôi mỉm cười.
‘Chị lạ thật. Nêu bị cắt mất tim làm sao tôi còn ngồi đây nói chuyện.’
‘Quả vậy. Tôi nói chỉ để xác nhận cho chắc thôi.’
Ra thế, Chị xác định xem tôi có bị người con gái không rõ là ăn mặc kiểu Nhật hay kiểu Âu đâm qua người hay không.
‘Nhưng rồi cô sẽ thấy hậu quả. Năng lực của Shiki rất mạnh. Tuy đó là sự tồn tại song song, cái chết vẫn lan dần đến cô. Tôi đến đây…muốn hỏi cô vài điều trước lúc đó..’
Tồn tại song song? Có lẽ chị nói đến con người khác của tôi.
‘Tôi không thực sự nhìn thấy cô lơ lửng. Có thể cho tôi biết nó là gì không?’
‘Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ có thể nhìn qua khung cửa này.’
Có lẽ không nên như vậy.
Tôi hay quan sát cuộc sống từ đây. Cây cối mang màu sắc bốn mùa, dòng người qua lại. Tôi có lên tiếng họ cũng không nghe thấy, dù tôi có hết sức cũng không vươn tay đến được. Tôi lặng lẽ chịu đựng một thời gian dài trong căn phòng này. Cho nên tôi chối bỏ khung cảnh này từ lâu. Không phải đó là nguyền rủa sao.
‘Tôi hiểu cô đang nghĩ gì. Cô mang huyết thống của một gia tộc lâu đời. Họ có truyền thống cầu nguyện nhưng tôi đoán sức mạnh thật sự của gia tộc này là nguyền rủa. Họ Fujioh có lẽ bắt nguồn từ chữ Fujoh mang nghĩa bất thanh khiết.’
Huyết thống.
Gia đình tôi. Nó đã kết thúc vài năm trước. Không lâu sau khi tôi phải nhập viện, cha mẹ và em tôi bị tai nạn và qua đời. Từ đó, một người bạn của cha tôi chi trả hết viện phí.
‘Lời nguyền không phải là thứ được thực hiện không có chủ ý. Mong ước của cô là gì?’
….điều đó, ngay bản thân tôi cũng không rõ.
‘…chị có bao giờ nhìn ra ngoài trong một thời gian dài chưa? Trong bao nhiêu năm, kể từ khi chị có ý thức? Tôi căm ghét, chối bỏ và khiếp sợ bên ngoài, thế giới mà tôi thấy từ đây. Sau một thời gian, tôi thấy mình đứng trên khu vườn kia, nhìn xuống thế giới từ trên cao. Có cảm giác như đôi mắt đã đi nơi khác trong khi cơ thể và linh hồn vẫn lưu lại đây. Nhưng vì tôi không thể di chuyển đi đâu, chỉ có thể quan sát mà thôi.’
‘Cô đã ghi nhận khung cảnh quanh đây vào não bộ. Trong trường hợp đó, sẽ phát sinh ý niệm cho rằng mình có thể nhìn từ mọi hướng…và cô mất dần thị lực từ đó phải không? ‘
Tôi hơi ngạc nhiên một chút. Chị biết điều đó sao.
Tôi gật đầu.
‘Đúng vậy, thế giới trắng dần đi và rồi không còn gì nữa. Ban đầu tôi tưởng chúng lẩn sau bóng tối nhưng sự thực là chúng đã biến mất. Mọi thứ đều nhòa đi, ít ra là những thứ thấy được bằng mắt. Có điều tôi chẳng bận tâm. Vì đôi mắt đã bay đi rồi, tôi chỉ thấy được quang cảnh xung quanh chứ có làm được gì khác đâu.
Không thay đổi được gì, không thể…’
Và rồi tôi ho sặc sụa. Từ rất lâu tôi không trò chuyện với ai nhiều thế này.
‘Ra vậy. Tư tưởng của cô đã thoát ly ra ngoài. Nhưng mà…sao cô vẫn sống khi hiện thân của tư tưởng đã bị Shiki giết chết.’
Ah, tôi cũng đang phân vân về chuyện đó.
Người ấy…hình như gọi là Shiki, làm sao có thể giết được tôi?
Phần tâm trí lơ lửng trong tôi không thể chạm vào bất cứ vật gì và cũng không thứ gì chạm vào được, vậy mà cô ta giết nó như thể nó là vật chất tồn tại.
‘Cái tôi ở tòa nhà Fujioh có phải thật sự là của cô không, Fujioh Kirie?’
‘Đó là tôi và không phải là tôi. Bản thân tôi nhìn ngắm bầu trời và bản thân tôi trên bầu trời. Nó đã bỏ tôi mà ra đi. Tôi bị chính mình bỏ lại phía sau.’
Chị không giấu được sự kinh ngạc, lần đâu tiên từ khi gặp nhau chị biểu lộ cảm xúc của mình.
‘Vậy không phải tinh thần cô tách làm hai mà có ai đó đã cho cô một vỏ bọc khác. Trước đây chưa từng có trường hợp này.’
Chị nói vậy, có lẽ không sai.
Tôi đã đầu hàng bệnh tật và chỉ còn biết lặng lẽ nhìn xuống thế giới bên ngoài. Trong hai đứa tôi không ai có thể đặt chân lên mặt đất. Vì tôi bị hắt hủi ở đời.Tôi cũng chẳng còn khả năng bước ra ngoài khung cửa đóng kín đó dù cho ước vọng có mãnh liệt đến đâu.
Nhất định là chúng tôi đã liên kết với nhau vào hồi kết.
‘Cũng phải. Nhưng mong muốn của mình thành hiện thực dù chỉ trong Ảo tưởng không đủ làm cô hạnh phúc sao’
Nữ sinh? À, nhớ ra rồi, mấy đứa mà mình ghen tỵ đây mà. Tại họ gặp chuyện không may thôi. Tôi không làm gì cả, họ tự ý rơi xuống thôi.
‘Phần thân ở tòa Fujioh không chỉ là lý trí đơn thuần. Cô dùng kỹ thuật phải không? Từ đầu mấy đứa đó đã có khả năng bay lượn, bằng ảo ảnh hay năng lực có thật. Không ít người bay lên khi đang ngủ say nhưng chuyện đó không gây rắc rối bao giờ. Tại sao? Vì họ chẳng bao giờ nghĩ tới những chuyện như vậy khi tỉnh táo và khi ngủ thì ai cũng như ai, không một chút tà niệm. Dù vậy, trường hợp của những nữ sinh đó vẫn khác thường. Tôi không nói chuyện viễn tưởng nhưng càng lớn tuổi cơ thể càng khó bay lên. Có thể trong số đó có vài người có thể bay nhưng hầu hết chỉ có thể bay trong khi mơ ngủ. Nhưng cô lại cho chúng ý nghĩ đó, cho chúng ấn tượng về những chuyện trong mơ khi chúng vẫn tỉnh.
Kết quả là tất yếu, chúng ngộ nhận khả năng bay lượn chỉ có thể thực hiện khi bất tỉnh. Bay lên chỉ bằng sức con người rất khó. Ngay cả tôi cũng không thể nếu không có chổi. Xác suất thành công khi vẫn còn ý thức chỉ có 30%. Chúng cố bay lên và, theo quy luật tự nhiên, rơi xuống.’
Phải, họ bay xung quanh tôi. Tôi từng mong có thể kết bạn với họ nhưng họ chỉ lơ đễnh vây lấy tôi mà không nhận thấy tôi.
Thế là tôi biết họ không có nhận thức. Tôi nghĩ họ sẽ nhận ra tôi nếu tôi đánh thức họ. Chỉ có vậy, mà sao…
‘Cô thấy lạnh lắm à.’
Giọng nói dù ân cần vẫn lạnh như kim loại.
Tôi co người lại khi cơn giá lạnh không chịu qua đi.
‘Tôi hỏi một câu nữa. Sao lại là bầu trời? Không phải cô chán ghét cả thế giới à?’
Vẫn vậy…
‘Bầu trời bao la vô cùng, tôi nghĩ mình có thể tìm được một nơi xa mà mình không oán ghét, nếu tôi có thể đi xa tùy ý muốn, nếu tôi có thể bay xa như mình từng ao ước.’
Vẫn giọng đó hỏi xem tôi đã tìm thấy nơi đó chưa.
Nó vẫn không chịu qua đi. Toàn thân tôi run rẩy như bị người ta lay động, khóe mắt bỗng nhiên cay cay.
Tôi nhận ra mình gật đầu.
‘Mỗi đêm, tôi sợ mình sẽ không tỉnh dậy vào ngày mai, sợ ngày mai mình không còn thở. Tôi biết mình sẽ không đủ sức tỉnh dậy một khi đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày qua ngày như sợi dây thòng lọng mang đến nỗi khiếp đảm cái chết. Nhưng cũng vì thế mà em biết mình còn sống. Mỗi ngày đều nghe tiếng mời gọi từ cõi chết, nhưng để sinh tồn chỉ còn cách dựa vào âm thanh đó thôi.’
Đúng vậy, đó là lý do mình bám víu vào cái chết chứ không phải sự sống. Bay đi mọi nơi…
‘Cô tính mang theo thằng bé nhà tôi vào cõi chết?’
‘Không, lúc đó, tôi không biết nữa. Tôi đã muốn sống và ước ao được bay khi còn sống. Tôi sẽ được toại nguyện nếu có anh ta.’
Kokutoh. Giờ thì đã rõ, người tên Shiki đó đến đòi lại anh ấy.
Người đến cứu rỗi cũng đồn thời là thần chết, mình cũng không còn gì hối tiếc.
‘Anh ấy rất thật thà và thẳng thắn đến nỗi có thể bay đến đâu cũng được. Tôi…tôi muốn anh ấy mang tôi đi.’
Khóe mắt cay xè. Tôi không hiểu gì, nhưng có lẽ mình đang khóc.
Không phải vì đau buồn…nếu thật sự có thể đi đâu đó với anh thì mình sẽ hạnh phúc lắm. Vì nó là chuyện không bao giờ xảy ra, vì nó là giấc mơ không thành hiện thực, vì điều đó đẹp thật sao? Giấc mơ duy nhất trong nhiều năm trời.
‘Nhưng Kokutoh chẳng quan tâm đến bầu trời. Càng khao khát, càng xa vời vì dòng đời nhiều ngang trái.’
‘Chị nói đúng. Con người có quá nhiều thứ dư thừa không cần thiết. Tôi không thể bay được, trôi lơ lửng là chuyện duy nhất trong tầm với.’
Đôi mắt giờ đã ráo hoảnh. Có lẽ, nó sẽ không bao giờ thấm ướt nữa.
Thứ xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi bây giờ là cái giá lạnh trong tâm.
‘Xin lỗi đã làm cô phiền lòng. Đây là câu hỏi cuối cùng, giờ cô sẽ làm gì? Tôi có thể hàn gắn vết thương Shiki gây ra.’
Tôi im lặng lắc đầu. Hình như chị mới là người có nhiều phiền muộn lúc này.
‘Thôi được…
Có hai cách trốn chạy: có và không có mục tiêu. Cách thứ nhất gọi là bay, cách thứ hai là lơ lửng. Cô sẽ là người quyết định tầm nhìn của mình. Nhưng sẽ là sai lầm nếu cô để tội lỗi dẫn đường. Cô phải mang theo tội lỗi trên con đường mình đã chọn.’
…
Chị đã đi rồi nhưng vẫn không cho tôi biết tên, nhưng cũng không cần thiết…chị chắc biết trước con đường tôi sẽ chọn vì tôi không thể bay, chỉ trôi lửng lờ. Tôi là người yếu đuối, không thể làm như chị nói. Và cũng không thể cưỡng lại cám dỗ này. Tia sáng kia lóe lên khi con tim bị xé toạc. Dòng chảy của cái chết xiết chặt lồng ngực. Tôi thường nghĩ mình chẳng còn gì, song vẫn đủ hiểu một điều đơn giản.
Nơi đây là nơi đặt dấu chấm hết.
Nỗi sợ hãi làm băng hoại. Tôi phải cảm nhận hầu hết sự chết và hạnh phúc được sống. Nhưng chắc không thể chết như đêm đó, tôi không có quyền mơ tưởng đến cái chết đẹp như vậy. Tử thần đến như một tia chớp, một ngọn giáo, một lưỡi dao. Dù vậy, tôi sẽ cố tiến lại gần cái chết vào mức độ nào đó, còn vài ngày nữa. Tôi không nghĩ mình phải nói ra, nhưng rơi xuống từ một nơi có tầm nhìn rộng lớn phải là kết cục tất yếu.
Fujoh Kirie_P5_3
Tôi choàng tỉnh, ngực đau nhói. Người đó phải mạnh lắm mới có thể dễ dàng đâm xuyên người như vậy. Nhưng sức mạnh đó không một chút tàn bạo. Nó vừa đủ mạnh để đi qua xương thịt như lách vào kẽ hở của tế bào. Sự sống bị rút khỏi cơ thể. Âm thanh yếu ớt của quả tim đã bị xé nát. Cảm giác đó gây đau đớn hơn cả nỗi đau. Vì nó là nỗi sợ và khoái lạc.
Cả người tôi run lên vì luồng khí lạnh chảy vào xương cốt làm tê liệt trí não. Sự bức bối, cô đơn, ý muốn được sống, và tôi khóc không thành lời.
Không phải vì nỗi sợ hay đau đớn.
Mà vì cuối cùng tôi đã cảm thấy sự tồn tại của cái chết…tồn tại với tôi, người mà mỗi đêm lại ước gì ngày mai mình vẫn sống.
Tôi sẽ chẳng bao giờ quên cảm giác này.
Vì đã lỡ phải lòng nó rồi.
Cả người tôi run lên vì luồng khí lạnh chảy vào xương cốt làm tê liệt trí não. Sự bức bối, cô đơn, ý muốn được sống, và tôi khóc không thành lời.
Không phải vì nỗi sợ hay đau đớn.
Mà vì cuối cùng tôi đã cảm thấy sự tồn tại của cái chết…tồn tại với tôi, người mà mỗi đêm lại ước gì ngày mai mình vẫn sống.
Tôi sẽ chẳng bao giờ quên cảm giác này.
Vì đã lỡ phải lòng nó rồi.
Fujoh Kirie_P5_2
Ngón tay trắng bệch trỏ vào Shiki đầy sát ý.
Shiki chao đảo nhưng lập tức bước lấy lại thăng bằng, chỉ một bước.
‘…haa.’
Người con gái bên trên không giấu được vẻ do dự.
Ám thị “ngươi có thể bay” không có tác dụng với người này.
Cô có khả năng làm cho người ta có ấn tượng rằng họ đang bay lượn, và nó giống như tẩy não hơn là ám thị. Không cách gì cưỡng lại được, kết quả là, nạn nhân thử bay lên hoặc cố chạy trốn nỗi sợ hãi bầu trời.
Nhưng Shiki chỉ hơi choáng một chút.
‘Hmm.’
Cô gái thầm nghĩ sự liên hệ không đủ mạnh và định sự dụng ám thị lần nữa. Nhưng lần này, mạnh hơn. Không phải ấn tượng nhẹ như “ngươi có thể bay” mà cô sẽ ra lệnh “phải bay lên”.
Nhưng chưa kịp làm gì thì Shiki đã ngẩng đầu lên.
Hai nét dưới chân, một sau lưng, một điểm giữa ngực. Shiki thấy rõ những đường cắt mà, nếu thần chết có thật, hắn sẽ dùng chúng để kết thúc một sinh mạng. Điểm trên ngực trái là hay nhất, cái chết ngay tức khắc. Tôi có thể giết cả Thượng đế nếu ông ấy hiện diện.
Nhấc thanh dao lên, Shiki nhìn kẻ địch. Đột nhiên, một khao khát mãnh liệt xâm chiếm Shiki.
…mình bay được, mình có thể bay, yêu bầu trời, giang cánh bay cao hơn hôm qua. tự do. thanh thản. đi nhanh thôi.
…nơi đâu? tự do? bầu trời? nó là…
Chạy trốn hiện thực, khao khát bầu trời, đi ngược lại trọng lực.
Chân không chạm đất. Bay trong tiềm thức.
Đi thôi, đi thôi, đi thôi, đi thôi, đi thôi, đi thôi, đi thôi, ….ĐI!
‘Giỡn mặt à.’
Nói vậy, Shiki đưa cánh tay trái lên.
Ám thị chẳng còn tác dụng gì nữa, một chút choáng váng cũng không.
‘Tôi không ham muốn bầu trời. Tôi không sống nên không biết đau đớn của cuộc sống. Mà nói thật, tôi chẳng quan tâm gì đến cô.’
…lời thì thầm như một khúc nhạc.
Shiki không biết đến sự ràng buộc, hạnh phúc hay đau đớn.
‘Nhưng tôi không muốn cô lấy anh ta đi. Tôi..người này của tôi trước, tôi đến đây lấy lại.’
Biểu cảm trên gương mặt cô gái thay đổi, cô tập trung sức mạnh quẳng vào Shiki…cánh tay trái nắm lấy rồi kéo ngược khoảng không. Như là bị kéo theo bàn tay, cô gái bị cuốn lại gần Shiki như cá mắc vào lưới.
‘….!!’
Nếu người con gái có thể giao tiếp với Shiki chắc chắn cô đã hét lớn.
‘Rơi!’
Bỏ qua câu nguyền rủa, lưỡi dao đâm xuống ngực. Chính xác đến nỗi nạn nhân cũng phải thầm ngưỡng mộ.
Không một giọt máu. Cô gái không thể cử động được nữa.
Shiki thả cơ thể đó vào màn đêm, hờ hững như người ta bỏ rác.
Cái xác bay qua hàng rào không một tiếng động, ngay cả mái tóc cũng không lay động, rồi cả thân hình cùng tấm áo tan dần vào cơn gió.
Tương tự như cánh hoa trắng chìm dần vào lòng biển đen.
Và, với một giọng đáng sợ.
‘Rơi đi.’
Bên trên, còn lại tám bóng hình.
Shiki chao đảo nhưng lập tức bước lấy lại thăng bằng, chỉ một bước.
‘…haa.’
Người con gái bên trên không giấu được vẻ do dự.
Ám thị “ngươi có thể bay” không có tác dụng với người này.
Cô có khả năng làm cho người ta có ấn tượng rằng họ đang bay lượn, và nó giống như tẩy não hơn là ám thị. Không cách gì cưỡng lại được, kết quả là, nạn nhân thử bay lên hoặc cố chạy trốn nỗi sợ hãi bầu trời.
Nhưng Shiki chỉ hơi choáng một chút.
‘Hmm.’
Cô gái thầm nghĩ sự liên hệ không đủ mạnh và định sự dụng ám thị lần nữa. Nhưng lần này, mạnh hơn. Không phải ấn tượng nhẹ như “ngươi có thể bay” mà cô sẽ ra lệnh “phải bay lên”.
Nhưng chưa kịp làm gì thì Shiki đã ngẩng đầu lên.
Hai nét dưới chân, một sau lưng, một điểm giữa ngực. Shiki thấy rõ những đường cắt mà, nếu thần chết có thật, hắn sẽ dùng chúng để kết thúc một sinh mạng. Điểm trên ngực trái là hay nhất, cái chết ngay tức khắc. Tôi có thể giết cả Thượng đế nếu ông ấy hiện diện.
Nhấc thanh dao lên, Shiki nhìn kẻ địch. Đột nhiên, một khao khát mãnh liệt xâm chiếm Shiki.
…mình bay được, mình có thể bay, yêu bầu trời, giang cánh bay cao hơn hôm qua. tự do. thanh thản. đi nhanh thôi.
…nơi đâu? tự do? bầu trời? nó là…
Chạy trốn hiện thực, khao khát bầu trời, đi ngược lại trọng lực.
Chân không chạm đất. Bay trong tiềm thức.
Đi thôi, đi thôi, đi thôi, đi thôi, đi thôi, đi thôi, đi thôi, ….ĐI!
‘Giỡn mặt à.’
Nói vậy, Shiki đưa cánh tay trái lên.
Ám thị chẳng còn tác dụng gì nữa, một chút choáng váng cũng không.
‘Tôi không ham muốn bầu trời. Tôi không sống nên không biết đau đớn của cuộc sống. Mà nói thật, tôi chẳng quan tâm gì đến cô.’
…lời thì thầm như một khúc nhạc.
Shiki không biết đến sự ràng buộc, hạnh phúc hay đau đớn.
‘Nhưng tôi không muốn cô lấy anh ta đi. Tôi..người này của tôi trước, tôi đến đây lấy lại.’
Biểu cảm trên gương mặt cô gái thay đổi, cô tập trung sức mạnh quẳng vào Shiki…cánh tay trái nắm lấy rồi kéo ngược khoảng không. Như là bị kéo theo bàn tay, cô gái bị cuốn lại gần Shiki như cá mắc vào lưới.
‘….!!’
Nếu người con gái có thể giao tiếp với Shiki chắc chắn cô đã hét lớn.
‘Rơi!’
Bỏ qua câu nguyền rủa, lưỡi dao đâm xuống ngực. Chính xác đến nỗi nạn nhân cũng phải thầm ngưỡng mộ.
Không một giọt máu. Cô gái không thể cử động được nữa.
Shiki thả cơ thể đó vào màn đêm, hờ hững như người ta bỏ rác.
Cái xác bay qua hàng rào không một tiếng động, ngay cả mái tóc cũng không lay động, rồi cả thân hình cùng tấm áo tan dần vào cơn gió.
Tương tự như cánh hoa trắng chìm dần vào lòng biển đen.
Và, với một giọng đáng sợ.
‘Rơi đi.’
Bên trên, còn lại tám bóng hình.
Fujoh Kirie_P5_1
Hình dáng màu trắng trên bầu trời kia mang hình hài một người con gái.
Cô mang trên mình một bộ đồ trắng xóa như chiếc váy dài, đôi bàn tay thon thả, chân mày thanh và đôi mắt buồn lạnh lẽo. Ước chừng cô khoảng đôi mươi dù tôi không chắc tuổi tác của con người có thể đúng với những thứ như bóng ma hay không.
Nhưng cô không trong suốt, cô thật sự tồn tại khác với tám người xung quanh. Chúng lơ lửng vô dịnh giống như trôi dạt hơn là bay.
Ngay cả hình dáng bên ngoài cũng mang tính trừu tượng vì đang dần trong suốt hơn.
Khung cảnh không gây cảm giác ghê sợ. Không, đúng hơn là…
‘Hmp, đúng là thứ ma quái.’
Shiki nhếch môi cười.
Sắc đẹp của người này đã không còn thuộc về thế giới sống nữa rồi. Mái tóc đen nhánh như nhung lụa. Nếu gió nổi lên, vóc dáng của cô và mái tóc buông xõa trong gió chắc chắn là hiện thân của vẻ đẹp sâu sắc.
‘Tôi phải giết cô.’
Như thể nghe thấy tiếng nói, cô gái nhìn xuống. Cô đứng cao hơn tòa nhà bốn mươi mét, tòa nhà cao hơn mặt đất hơn bốn trăm mét. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Tâm trí Shiki tràn ngập ý định giết người khi gặp ánh mắt đó.
Không có gì để nói cũng như không có ngôn ngữ nào để giao tiếp.
Shiki rút từ trong áo một thanh dao. Thứ vũ khí này gọi là trủy thủ thì đúng hơn, lưỡi dài 7 inches.
Hình bóng phía trên khẽ đu đưa rồi chỉ một ngón tay về phía Shiki.
Cánh tay mảnh mai, yếu ớt đó tưởng chừng như làm Shiki nhớ đến màu trắng.
‘…như bạch cốt, không, như hoa Bách Hợp.’
Đêm tĩnh lặng, lời nói không thể trôi theo gió.
Cô mang trên mình một bộ đồ trắng xóa như chiếc váy dài, đôi bàn tay thon thả, chân mày thanh và đôi mắt buồn lạnh lẽo. Ước chừng cô khoảng đôi mươi dù tôi không chắc tuổi tác của con người có thể đúng với những thứ như bóng ma hay không.
Nhưng cô không trong suốt, cô thật sự tồn tại khác với tám người xung quanh. Chúng lơ lửng vô dịnh giống như trôi dạt hơn là bay.
Ngay cả hình dáng bên ngoài cũng mang tính trừu tượng vì đang dần trong suốt hơn.
Khung cảnh không gây cảm giác ghê sợ. Không, đúng hơn là…
‘Hmp, đúng là thứ ma quái.’
Shiki nhếch môi cười.
Sắc đẹp của người này đã không còn thuộc về thế giới sống nữa rồi. Mái tóc đen nhánh như nhung lụa. Nếu gió nổi lên, vóc dáng của cô và mái tóc buông xõa trong gió chắc chắn là hiện thân của vẻ đẹp sâu sắc.
‘Tôi phải giết cô.’
Như thể nghe thấy tiếng nói, cô gái nhìn xuống. Cô đứng cao hơn tòa nhà bốn mươi mét, tòa nhà cao hơn mặt đất hơn bốn trăm mét. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Tâm trí Shiki tràn ngập ý định giết người khi gặp ánh mắt đó.
Không có gì để nói cũng như không có ngôn ngữ nào để giao tiếp.
Shiki rút từ trong áo một thanh dao. Thứ vũ khí này gọi là trủy thủ thì đúng hơn, lưỡi dài 7 inches.
Hình bóng phía trên khẽ đu đưa rồi chỉ một ngón tay về phía Shiki.
Cánh tay mảnh mai, yếu ớt đó tưởng chừng như làm Shiki nhớ đến màu trắng.
‘…như bạch cốt, không, như hoa Bách Hợp.’
Đêm tĩnh lặng, lời nói không thể trôi theo gió.
Fujoh Kirie_P4
…Xương rít lên vì lạnh.
Cơn lạnh giá xâm chiếm cơ thể , không biết nó bắt nguồn từ bên ngoài hay bên trong tôi. Bỏ lại sau lưng hai thứ không thể phân biệt, Shiki tiếp tục bước đi.
Tòa nhà Fujioh, không một bóng người.
Hai giờ sáng. Chỉ có thứ ánh sáng bạc lan tỏa quanh khu nhà. Cuối hành lang là một bức tường vôi được thắp đèn điện. Ánh sáng nhân tạo xua tan bóng đêm, nhưng nó cũng quá giả tạo nên càng đáng sợ hơn bóng tối.
Bước qua máy bấm thẻ bên cạnh cổng ra vào, tôi bước tới thang máy.
Bên trong không có người. Trên thành gắn một tấm kính lớn để hành khách có thể nhìn thấy mình. Phản chiếu qua đó là một người khoác áo đỏ ngoài bộ kimono xanh nhạt với ánh mắt chán chường. Đôi mắt không mảy may bận tâm về bất cứ điều gì.
Shiki liếc qua tấm kính và nhấn nút điều khiển. Với một tiếng động êm ái, thế giới quanh cô dâng lên. Thang máy sẽ đến sân thượng sau vài giây.
Nhưng giờ nó là một không gian khép kín. Chuyện xảy ra bên ngoài không làm Shiki bận tâm cũng như cô không muốn bận tâm về nó. Dòng suy nghĩ như vậy len vào tâm trí trống rỗng, không gian nhỏ này là thứ tôi nên quan tâm đến bây giờ.
Cửa mở không một âm thanh. Bên ngoài là một thế giới hoàn toàn khác của bóng tối.
Vẫn không một âm thanh, chiếc thang máy bỏ Shiki lại trong căn phòng dẫn đến sân thượng.
Không có lấy một tia sáng, quanh Shiki là bóng đêm sâu thăm thẳm. Bước qua căn phòng, cô đặt tay lên cánh cửa.
…Bóng đêm thăm thẳm ngay lập tức trở thành màn đêm mờ ảo. Quang cảnh thành phố tràn vào tầm mắt.
Sân thượng Fujioh là một nơi đơn điệu. Sàn bê tông không lát gạch được bao xung quanh bởi hàng rào kẻm. Ngoài một cái tháp chứa nước phía trên căn phòng Shiki vừa đi qua thì chẳng có gì khác. Sân thượng thât đơn điệu nhưng tầm nhìn nó cho ta thật rộng lớn.
Quang cảnh thành phố đêm từ tòa nhà cao ít nhất mười tầng này lại gợi lên sự tịch mịch, cô liêu. Cảm giác như đang ở đỉnh bầu trời nhìn xuống quan sát mặt đất, Thành phố như nằm dưới đáy một đại dương bao la nào đó, ánh đèn đường lay lắt một nét đẹp mờ ảo vô hồn.
Nếu như thứ mà tôi đang nhìn thấy là cả thế giới thì tôi tin chắc vạn vật đều đang say ngủ.
Có lẽ là giấc ngủ mãi mãi nhưng đáng tiếc, chỉ là tạm thời. Sự tĩnh lặng xiết chặt tim tôi còn hơn cái giá lạnh thường trực, đúng hơn là đau đớn…
Trên này cũng rét mướt không kém dưới kia. Thành phố như mặt biển trải dài, rộng lớn phản chiếu bầu trời tối tăm, u ám. Ở trên kia, muôn vàn ngôi sao lấp lánh như ngọc.
Mặt trăng tồn tại như một lỗ hổng. Trông nó chẳng khác nào một vết ố nhơ nhớp trên bức thủy mặc của bầu trời đêm. Thứ như nó không phải đang phản chiếu mặt trời mà biểu hiện của mặt trái…Điều đó tôi được dạy bởi dòng họ Ryohgi. Theo mấy người đó, Trăng là cánh cổng vào thế giới khác.
Mặt trăng từ xa xưa là hiện thân của ma thuật, đàn bà, cái chết. Và phía trước mặt trăng đó, một hình người đang trôi lơ lửng…
…với tám cái bóng xung quanh.
Cơn lạnh giá xâm chiếm cơ thể , không biết nó bắt nguồn từ bên ngoài hay bên trong tôi. Bỏ lại sau lưng hai thứ không thể phân biệt, Shiki tiếp tục bước đi.
Tòa nhà Fujioh, không một bóng người.
Hai giờ sáng. Chỉ có thứ ánh sáng bạc lan tỏa quanh khu nhà. Cuối hành lang là một bức tường vôi được thắp đèn điện. Ánh sáng nhân tạo xua tan bóng đêm, nhưng nó cũng quá giả tạo nên càng đáng sợ hơn bóng tối.
Bước qua máy bấm thẻ bên cạnh cổng ra vào, tôi bước tới thang máy.
Bên trong không có người. Trên thành gắn một tấm kính lớn để hành khách có thể nhìn thấy mình. Phản chiếu qua đó là một người khoác áo đỏ ngoài bộ kimono xanh nhạt với ánh mắt chán chường. Đôi mắt không mảy may bận tâm về bất cứ điều gì.
Shiki liếc qua tấm kính và nhấn nút điều khiển. Với một tiếng động êm ái, thế giới quanh cô dâng lên. Thang máy sẽ đến sân thượng sau vài giây.
Nhưng giờ nó là một không gian khép kín. Chuyện xảy ra bên ngoài không làm Shiki bận tâm cũng như cô không muốn bận tâm về nó. Dòng suy nghĩ như vậy len vào tâm trí trống rỗng, không gian nhỏ này là thứ tôi nên quan tâm đến bây giờ.
Cửa mở không một âm thanh. Bên ngoài là một thế giới hoàn toàn khác của bóng tối.
Vẫn không một âm thanh, chiếc thang máy bỏ Shiki lại trong căn phòng dẫn đến sân thượng.
Không có lấy một tia sáng, quanh Shiki là bóng đêm sâu thăm thẳm. Bước qua căn phòng, cô đặt tay lên cánh cửa.
…Bóng đêm thăm thẳm ngay lập tức trở thành màn đêm mờ ảo. Quang cảnh thành phố tràn vào tầm mắt.
Sân thượng Fujioh là một nơi đơn điệu. Sàn bê tông không lát gạch được bao xung quanh bởi hàng rào kẻm. Ngoài một cái tháp chứa nước phía trên căn phòng Shiki vừa đi qua thì chẳng có gì khác. Sân thượng thât đơn điệu nhưng tầm nhìn nó cho ta thật rộng lớn.
Quang cảnh thành phố đêm từ tòa nhà cao ít nhất mười tầng này lại gợi lên sự tịch mịch, cô liêu. Cảm giác như đang ở đỉnh bầu trời nhìn xuống quan sát mặt đất, Thành phố như nằm dưới đáy một đại dương bao la nào đó, ánh đèn đường lay lắt một nét đẹp mờ ảo vô hồn.
Nếu như thứ mà tôi đang nhìn thấy là cả thế giới thì tôi tin chắc vạn vật đều đang say ngủ.
Có lẽ là giấc ngủ mãi mãi nhưng đáng tiếc, chỉ là tạm thời. Sự tĩnh lặng xiết chặt tim tôi còn hơn cái giá lạnh thường trực, đúng hơn là đau đớn…
Trên này cũng rét mướt không kém dưới kia. Thành phố như mặt biển trải dài, rộng lớn phản chiếu bầu trời tối tăm, u ám. Ở trên kia, muôn vàn ngôi sao lấp lánh như ngọc.
Mặt trăng tồn tại như một lỗ hổng. Trông nó chẳng khác nào một vết ố nhơ nhớp trên bức thủy mặc của bầu trời đêm. Thứ như nó không phải đang phản chiếu mặt trời mà biểu hiện của mặt trái…Điều đó tôi được dạy bởi dòng họ Ryohgi. Theo mấy người đó, Trăng là cánh cổng vào thế giới khác.
Mặt trăng từ xa xưa là hiện thân của ma thuật, đàn bà, cái chết. Và phía trước mặt trăng đó, một hình người đang trôi lơ lửng…
…với tám cái bóng xung quanh.
Fujoh Kirie_P3
‘Chuyện này cứ như một cuốn tiểu thuyết rẻ tiền. ‘
Tohko khẽ gật đầu còn Shiki thì ném cho tôi tia nhìn bực bội .
Tôi đã làm sai điều gì, thật không hiểu được.
‘Shiki, cậu đến đó lúc đầu tháng bảy, lúc đó có bốn bóng ma đúng không ?’
Tôi nói chỉ để làm dịu lại không khí vì đã biết chắc là vậy nhưng Shiki lắc đầu.
‘Tám. Từ đầu đã có tám mạng định sẵn nên sẽ không có người thứ chín. Trường hợp này bị đảo ngược.’
‘Cậu thấy trước tám người ngay trước khi sự việc xảy ra ? Giống như tiên tri ?’
‘Không phải. Chỉ là có điều gì bất thường trong không khí. Để coi…giống như là nước nóng và nước lạnh ở cùng một ly nhưng không hòa vào nhau.’
Tohko nói tiếp những lời mơ hồ.
‘Nói cách khác, dòng thời gian nơi đó bị cản trở .Thật ra, thời gian trôi qua theo nhiều cách, nghe có vẻ không công bằng nhưng những vật khác nhau có thời gian tồn tại khác nhau. Cứ như thế, mỗi cá nhân và ký ức con người cũng cần thời gian khác nhau để tan biến hoàn toàn. Khi một người qua đời, ký ức của họ có biến mất ngay không ? Dĩ nhiên là không. Cho đến khi còn có một người nhớ đến, không có gì đột nhiên biến mất, chúng chỉ tan dần vào hư vô.
Ký ức con người, đúng hơn là những dữ liệu được ghi lại. Nếu một người vô tình đi vào kết giới đó, họ có thể bị chính ký ức của mình lưu lại dẫn đến sự tồn tại như bóng ma sau khi đã chết. Những người thấy được hồn ma của người đã khuất ít nhiều phải chia sẻ một phần ký ức với người quá cố đó. Tuy nhiên, Shiki là ngoại lệ. Thời gian lưu nhận luân chuyển ảnh hưởng đến dữ liệu được ghi nhận, nhưng thời gian ở tòa nhà đó chậm hơn bình thường. Ký ức sinh thời của bọn chúng chưa kịp ghi nhận “cái chết”. Kết quả là, ký ức đó vẫn tồn tại lay lắt. Đó là sự hiện hữu và hành động của ký ức khi thời gian của chúng rối loạn.’
Nói đoạn, Tohko đốt thêm một điếu nữa rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Như cô nói nếu thứ gì đó ra đi, cho đến khi ta còn nhớ về nó thì nó vẫn tồn tại và còn tồn tại thì còn nhìn thấy được. Giống như một dạng ảo giác…nhưng theo Tohko thì chúng không có thật, nên phải gọi là “hoang tưởng”.
‘Tôi không quan tâm khi thứ đó không có gì đáng ngại. Rắc rối là ở bản chất, đã tiêu diệt mấy thứ đó nhưng nếu cơ thể của chúng vẫn còn ở nơi khác thì ta phải lặp lại chuyện này mãi. Tôi chán cảnh làm vệ sĩ cho Mikiya rồi.’
‘Chị cũng thấy vậy. Em cứ đưa Mikiya về đã, để chị lo chuyện Fujioh. Còn năm giờ nữa mới tan tầm, mệt thì cứ lại đằng kia nghỉ.’
Tohko chỉ vào góc phòng mấy năm chưa dọn dẹp, trông giống như được trải một tấm thảm làm bằng khói bụi. Tất nhiên là Shiki làm như không nghe thấy gì.
‘Thế nó là cái gì mới được ?’
Shiki hỏi, nhìn Tohko qua khóe mắt.
Nữ pháp sư tiến lại gần cửa sổ hướng tia nhìn ra ngoài, miệng vẫn ngậm thuốc lá. Phòng không có đèn nên thường khó phân biệt thời khắc bên ngoài. Tuy vậy bên ngoài cửa sổ là ánh nắng ban trưa gay gắt, cái nóng nực trong không khí đang lan tỏa làm mờ khung cảnh. Chị ngắm nhìn mùa hè một lúc rồi trả lời.
‘Có một thời, cô ta được xem như đang bay.’
Khói thuốc Tohko từ tỏa ra như hòa vào ánh sáng, mà trong đó, chị như một ảo giác mà ánh sáng cố tình dựng lên.
‘Kokutoh, khi đứng từ một nơi thật cao nhìn xuống cậu có cảm giác gì ?’
Câu hỏi đột ngột lôi kéo tôi về thực tại. Nơi cao nhất tôi từng đến là tháp Tokyo từ hồi còn bé. Tôi không nhớ mình đã nghĩ gì, lúc ấy chỉ cố tìm xem nhà mình nằm ở đâu.
‘Nhỏ bé, chắc vậy.’
‘Sắc sảo thật đấy, Kokutoh.’
Một câu mỉa mai đáp lại. Tôi cũng thấy do dự khi trả lời như vậy.
‘Để coi. Cũng chẳng có gì lạ nhưng em cảm thấy cảnh nhìn thấy rất đẹp, và choáng ngợp khi ở trên cao.’
Có lẽ do lần này là cảm xúc thực sự trong tôi, chị khẽ gật đầu. Vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Tohko nói tiếp.
‘Cảnh mà cậu nhìn cho dù hết sức bình thường vẫn rất tuyệt từ bên trên. Nhưng đó không phải là sự kích thích cậu cảm thấy khi nhìn xuống thế giới nơi cậu sống. Nhìn từ trên cao thôi thúc ta một điều….’
Nói đến sự “thôi thúc”, chị Tohko tự ngắt lời. Sự thúc đẩy đó không đến từ bên trong như cảm giác, nó là một nhận thức mãnh liệt lôi kéo ta từ bên ngoài. Nó len lỏi vào tâm trí ta mặc cho ta có muốn hay không. Thứ gì đó xâm phạm và kích thích không báo trước, có thể xem nó là sự thôi thúc, bốc đồng trong khoảnh khắc.
Nhưng làm thế nào tầm nhìn bao quát có thể xâm chiếm lý trí?
Tohko nói tiếp để trả lời câu hỏi trong tôi.
‘Đó là sự “xa cách”. Một tầm nhìn quá rộng lớn tao ra ranh giới cách biệt vô hình nhưng rõ rệt với sự sống và thế giới đang trong tầm mắt. Với chúng ta, thực ra thế giới là một khái niệm mơ hồ. Biên giới giữa quốc gia, lãnh địa, thành phố chỉ là thông tin được viết và biết đến trên bản đồ, ta nhận thức nơi mà ta chưa đặt chân đến. Và trong hiện thực, không có gì sai trái với cách nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, con người sống trong một cái hộp gọi là logic. Thứ mà người ta thấy được lọc qua không gian nhỏ đó. Nếu tầm nhìn trở nên quá rộng lớn, mâu thuẫn sẽ nảy sinh. Bán kính 10m xung quanh ta cảm thấy được và 100km ta đang nhìn qua mắt đem so với nhau thật khập khiễng, cả hai không hề tách biệt nhưng chỉ có thứ ta cảm nhận được là có thật.
Thấy chưa, bắt đầu lệch lạc rồi. Đáng lẽ ta phải nhận ra mình đang sống trong thế giới đồng nhất và rộng lớn chứ không phải bán kính 10m, 100km. Nhưng bất luận cố gắng thế nào, ta không thể cảm nhận được thế giới lớn đó, giác quan con người là có hạn. Lý trí cũng như hiểu biết, kinh nghiệm và cảm giác giằng xé lẫn nhau đến khi một trong số đó vỡ tan thì tâm trí sẽ rối loạn.
Thành phố sao nhỏ thế này ! Nhà mình có ở đây không ? Khu công viên sao có hình dáng lạ vậy ? Chỗ đó được xây từ bao giờ sao không ai biết ? Mọi nơi mọi chỗ sao lạ quá, có cảm giác như lạc vào thành phố khác…
Đứng trên cao gợi cho ta nhưng suy nghĩ như vậy. Mặc dù, ngay cả dưới chân mình đang đứng cũng là một phần trong khung cảnh đang nhìn thấy.’
Một nơi thật xa về khoảng cách ? Không, điều mà chị muốn nói thuộc về mặt tinh thần. Hai nơi cách xa theo hai chiều ngang dọc. Điểm khác biệt duy nhất là tầm nhìn.
‘Ý chị là không nên nhìn như vậy ?’
‘Nếu cậu quay ngược thời gian. Ngày xưa bầu trời được coi là một thế giới khác. Bay lên trời đồng nghĩa với việc ra khỏi thế giới của mình. Khi đó người ta sẽ chìm trong ảo vọng nếu không tự bảo vệ mình bằng khoa học (Kim loại). Cứ như vậy mà phát điên lên. Thật ra, nếu có nhận thức đúng đắn, nếu có đất bằng để đặt chân, nếu có một điểm tựa thì điều đó không thành vấn đề’
…Nhắc đến chuyện này, có lần tôi đứng trên sân thượng của trường nhìn mặt đất và tự hỏi chuyển gì sẽ xảy ra nếu mình nhảy xuống dưới.
Tất nhiên tôi chỉ nghĩ bâng quơ vậy thôi.
Tuy hoàn toàn không có ý định làm vậy, nhưng tại sao lại suy nghĩ về nó khi biết chắc đó là cái chết hiển nhiên. Chị Tohko còn nói cá nhân mỗi người sẽ có khác biệt nhưng tôi biết ai cũng nghĩ về việc rơi xuống khi đang đứng trên cao.
‘ Thế có nghĩa là ta sẽ trở nên điên loạn ngay lập tức ?’
Tohko cười khi nghe tôi hỏi.
‘Con người ai cũng nghĩ đến những việc cấm kỵ ,Kokutoh à. Loài người có khả năng tưởng tượng những chuyện bất khả thi để tiêu khiển. Nhưng….uhm, cũng gần như vậy. Điều quan trọng là ý nghĩ đó chỉ xuất hiện ở một nơi nhất định. Trong trường hợp của cậu, tôi nghĩ cậu không mất trí mà bị tê liệt thôi.’
‘Tohko, chị quá dài dòng rồi đó.’
Shiki chen ngang như thể hết kiên nhẫn. Nghĩ lại, có lẽ mình đã hơi lạc đề.
‘Không lâu đâu. Em không thấy câu chuyện vẫn còn dở dang à.’
‘Tôi chỉ muốn biết kết cục thế nào chứ không muốn nghe hai người nói chuyện.’
‘Shiki…’
Tuy hơi cộc cằn nhưng Shiki cũng có lý. Shiki tiếp tục phàn nàn.
‘Mà, chị nói nhìn từ trên cao gây rối loạn tư tưởng. Còn bình thường thì sao? Thậm chí khi đi lại thì tầm nhìn của ta đã cao hơn mặt đất rồi.’
Dừ với thái độ vạch lá tìm sâu, điều Shiki nói cũng không sai.
Tầm mắt của con người bình thường đã cao hơn mặt đất, có thể xem như vậy là nhìn từ trên cao không?
Tohko gật đầu trước lời của Shiki, chị đang đi thẳng đến đoạn kết của vấn đề.
‘Mặt đất mà hai người đang nghĩ tới chỉ là một mặt phẳng gồ ghề. Nghe có vẻ hợp lý nhưng không ai coi đó là tầm nhìn bao quát. Tầm nhìn thực chất không phải do mắt thu nhận mà là do não bộ xử lý. Nó được bảo vệ bởi cái gọi là lý lẽ thường tình, cho nên không ai nghĩ vậy là “cao” có chăng là “cao hơn” như hai người nghĩ thôi.
Mặt khác, mỗi người đang thật sự nhìn từ trên cao. Nhưng đã là con người thì phải sống và nghĩ trong một cái hộp, tầm cao mà tôi nói ở đây ở trong tâm khảm, dù gì thì, con người không thể có được tầm nhìn của Thượng đế. Khi ta ra khỏi ranh giới, ta sẽ trở thành quái vật như vậy đó. Ảo Tưởng (Hypnos) chuyển thành Vong Ngã (Thanatos).’
Vừa nói chị vừa nhìn xuống thế giới. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến giấc mơ của mình.
Giấc mơ về cánh bướm rơi..
Tohko vứt đầu mẩu thuốc vào gạt tàn.
‘Hình ảnh chập chờn ở tòa nhà Fujioh là thế giới mà cô ta thấy. Tôi đoán sự khác biệt trong không khí mà Shiki cảm nhận là ranh giới giữa bên ngoài và “cái hộp” đó. Đó là sự ngưng đoạn mà chỉ có tâm nhãn mới nhận ra được.’
Shiki quay lại với vẻ điềm tĩnh hằng ngày khi Tohko kết thúc.
‘Ngưng đoạn ha? Không biết nhỏ đó nhìn nhận bên nào?’
Trái ngược với giọng nói nghiêm túc, Shiki không có vẻ bận tâm,
Tohko cũng tỏ ra như vậy..
‘Tất nhiên, trái ngược với em.’
..rồi trả lời thế.
Tohko khẽ gật đầu còn Shiki thì ném cho tôi tia nhìn bực bội .
Tôi đã làm sai điều gì, thật không hiểu được.
‘Shiki, cậu đến đó lúc đầu tháng bảy, lúc đó có bốn bóng ma đúng không ?’
Tôi nói chỉ để làm dịu lại không khí vì đã biết chắc là vậy nhưng Shiki lắc đầu.
‘Tám. Từ đầu đã có tám mạng định sẵn nên sẽ không có người thứ chín. Trường hợp này bị đảo ngược.’
‘Cậu thấy trước tám người ngay trước khi sự việc xảy ra ? Giống như tiên tri ?’
‘Không phải. Chỉ là có điều gì bất thường trong không khí. Để coi…giống như là nước nóng và nước lạnh ở cùng một ly nhưng không hòa vào nhau.’
Tohko nói tiếp những lời mơ hồ.
‘Nói cách khác, dòng thời gian nơi đó bị cản trở .Thật ra, thời gian trôi qua theo nhiều cách, nghe có vẻ không công bằng nhưng những vật khác nhau có thời gian tồn tại khác nhau. Cứ như thế, mỗi cá nhân và ký ức con người cũng cần thời gian khác nhau để tan biến hoàn toàn. Khi một người qua đời, ký ức của họ có biến mất ngay không ? Dĩ nhiên là không. Cho đến khi còn có một người nhớ đến, không có gì đột nhiên biến mất, chúng chỉ tan dần vào hư vô.
Ký ức con người, đúng hơn là những dữ liệu được ghi lại. Nếu một người vô tình đi vào kết giới đó, họ có thể bị chính ký ức của mình lưu lại dẫn đến sự tồn tại như bóng ma sau khi đã chết. Những người thấy được hồn ma của người đã khuất ít nhiều phải chia sẻ một phần ký ức với người quá cố đó. Tuy nhiên, Shiki là ngoại lệ. Thời gian lưu nhận luân chuyển ảnh hưởng đến dữ liệu được ghi nhận, nhưng thời gian ở tòa nhà đó chậm hơn bình thường. Ký ức sinh thời của bọn chúng chưa kịp ghi nhận “cái chết”. Kết quả là, ký ức đó vẫn tồn tại lay lắt. Đó là sự hiện hữu và hành động của ký ức khi thời gian của chúng rối loạn.’
Nói đoạn, Tohko đốt thêm một điếu nữa rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Như cô nói nếu thứ gì đó ra đi, cho đến khi ta còn nhớ về nó thì nó vẫn tồn tại và còn tồn tại thì còn nhìn thấy được. Giống như một dạng ảo giác…nhưng theo Tohko thì chúng không có thật, nên phải gọi là “hoang tưởng”.
‘Tôi không quan tâm khi thứ đó không có gì đáng ngại. Rắc rối là ở bản chất, đã tiêu diệt mấy thứ đó nhưng nếu cơ thể của chúng vẫn còn ở nơi khác thì ta phải lặp lại chuyện này mãi. Tôi chán cảnh làm vệ sĩ cho Mikiya rồi.’
‘Chị cũng thấy vậy. Em cứ đưa Mikiya về đã, để chị lo chuyện Fujioh. Còn năm giờ nữa mới tan tầm, mệt thì cứ lại đằng kia nghỉ.’
Tohko chỉ vào góc phòng mấy năm chưa dọn dẹp, trông giống như được trải một tấm thảm làm bằng khói bụi. Tất nhiên là Shiki làm như không nghe thấy gì.
‘Thế nó là cái gì mới được ?’
Shiki hỏi, nhìn Tohko qua khóe mắt.
Nữ pháp sư tiến lại gần cửa sổ hướng tia nhìn ra ngoài, miệng vẫn ngậm thuốc lá. Phòng không có đèn nên thường khó phân biệt thời khắc bên ngoài. Tuy vậy bên ngoài cửa sổ là ánh nắng ban trưa gay gắt, cái nóng nực trong không khí đang lan tỏa làm mờ khung cảnh. Chị ngắm nhìn mùa hè một lúc rồi trả lời.
‘Có một thời, cô ta được xem như đang bay.’
Khói thuốc Tohko từ tỏa ra như hòa vào ánh sáng, mà trong đó, chị như một ảo giác mà ánh sáng cố tình dựng lên.
‘Kokutoh, khi đứng từ một nơi thật cao nhìn xuống cậu có cảm giác gì ?’
Câu hỏi đột ngột lôi kéo tôi về thực tại. Nơi cao nhất tôi từng đến là tháp Tokyo từ hồi còn bé. Tôi không nhớ mình đã nghĩ gì, lúc ấy chỉ cố tìm xem nhà mình nằm ở đâu.
‘Nhỏ bé, chắc vậy.’
‘Sắc sảo thật đấy, Kokutoh.’
Một câu mỉa mai đáp lại. Tôi cũng thấy do dự khi trả lời như vậy.
‘Để coi. Cũng chẳng có gì lạ nhưng em cảm thấy cảnh nhìn thấy rất đẹp, và choáng ngợp khi ở trên cao.’
Có lẽ do lần này là cảm xúc thực sự trong tôi, chị khẽ gật đầu. Vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Tohko nói tiếp.
‘Cảnh mà cậu nhìn cho dù hết sức bình thường vẫn rất tuyệt từ bên trên. Nhưng đó không phải là sự kích thích cậu cảm thấy khi nhìn xuống thế giới nơi cậu sống. Nhìn từ trên cao thôi thúc ta một điều….’
Nói đến sự “thôi thúc”, chị Tohko tự ngắt lời. Sự thúc đẩy đó không đến từ bên trong như cảm giác, nó là một nhận thức mãnh liệt lôi kéo ta từ bên ngoài. Nó len lỏi vào tâm trí ta mặc cho ta có muốn hay không. Thứ gì đó xâm phạm và kích thích không báo trước, có thể xem nó là sự thôi thúc, bốc đồng trong khoảnh khắc.
Nhưng làm thế nào tầm nhìn bao quát có thể xâm chiếm lý trí?
Tohko nói tiếp để trả lời câu hỏi trong tôi.
‘Đó là sự “xa cách”. Một tầm nhìn quá rộng lớn tao ra ranh giới cách biệt vô hình nhưng rõ rệt với sự sống và thế giới đang trong tầm mắt. Với chúng ta, thực ra thế giới là một khái niệm mơ hồ. Biên giới giữa quốc gia, lãnh địa, thành phố chỉ là thông tin được viết và biết đến trên bản đồ, ta nhận thức nơi mà ta chưa đặt chân đến. Và trong hiện thực, không có gì sai trái với cách nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, con người sống trong một cái hộp gọi là logic. Thứ mà người ta thấy được lọc qua không gian nhỏ đó. Nếu tầm nhìn trở nên quá rộng lớn, mâu thuẫn sẽ nảy sinh. Bán kính 10m xung quanh ta cảm thấy được và 100km ta đang nhìn qua mắt đem so với nhau thật khập khiễng, cả hai không hề tách biệt nhưng chỉ có thứ ta cảm nhận được là có thật.
Thấy chưa, bắt đầu lệch lạc rồi. Đáng lẽ ta phải nhận ra mình đang sống trong thế giới đồng nhất và rộng lớn chứ không phải bán kính 10m, 100km. Nhưng bất luận cố gắng thế nào, ta không thể cảm nhận được thế giới lớn đó, giác quan con người là có hạn. Lý trí cũng như hiểu biết, kinh nghiệm và cảm giác giằng xé lẫn nhau đến khi một trong số đó vỡ tan thì tâm trí sẽ rối loạn.
Thành phố sao nhỏ thế này ! Nhà mình có ở đây không ? Khu công viên sao có hình dáng lạ vậy ? Chỗ đó được xây từ bao giờ sao không ai biết ? Mọi nơi mọi chỗ sao lạ quá, có cảm giác như lạc vào thành phố khác…
Đứng trên cao gợi cho ta nhưng suy nghĩ như vậy. Mặc dù, ngay cả dưới chân mình đang đứng cũng là một phần trong khung cảnh đang nhìn thấy.’
Một nơi thật xa về khoảng cách ? Không, điều mà chị muốn nói thuộc về mặt tinh thần. Hai nơi cách xa theo hai chiều ngang dọc. Điểm khác biệt duy nhất là tầm nhìn.
‘Ý chị là không nên nhìn như vậy ?’
‘Nếu cậu quay ngược thời gian. Ngày xưa bầu trời được coi là một thế giới khác. Bay lên trời đồng nghĩa với việc ra khỏi thế giới của mình. Khi đó người ta sẽ chìm trong ảo vọng nếu không tự bảo vệ mình bằng khoa học (Kim loại). Cứ như vậy mà phát điên lên. Thật ra, nếu có nhận thức đúng đắn, nếu có đất bằng để đặt chân, nếu có một điểm tựa thì điều đó không thành vấn đề’
…Nhắc đến chuyện này, có lần tôi đứng trên sân thượng của trường nhìn mặt đất và tự hỏi chuyển gì sẽ xảy ra nếu mình nhảy xuống dưới.
Tất nhiên tôi chỉ nghĩ bâng quơ vậy thôi.
Tuy hoàn toàn không có ý định làm vậy, nhưng tại sao lại suy nghĩ về nó khi biết chắc đó là cái chết hiển nhiên. Chị Tohko còn nói cá nhân mỗi người sẽ có khác biệt nhưng tôi biết ai cũng nghĩ về việc rơi xuống khi đang đứng trên cao.
‘ Thế có nghĩa là ta sẽ trở nên điên loạn ngay lập tức ?’
Tohko cười khi nghe tôi hỏi.
‘Con người ai cũng nghĩ đến những việc cấm kỵ ,Kokutoh à. Loài người có khả năng tưởng tượng những chuyện bất khả thi để tiêu khiển. Nhưng….uhm, cũng gần như vậy. Điều quan trọng là ý nghĩ đó chỉ xuất hiện ở một nơi nhất định. Trong trường hợp của cậu, tôi nghĩ cậu không mất trí mà bị tê liệt thôi.’
‘Tohko, chị quá dài dòng rồi đó.’
Shiki chen ngang như thể hết kiên nhẫn. Nghĩ lại, có lẽ mình đã hơi lạc đề.
‘Không lâu đâu. Em không thấy câu chuyện vẫn còn dở dang à.’
‘Tôi chỉ muốn biết kết cục thế nào chứ không muốn nghe hai người nói chuyện.’
‘Shiki…’
Tuy hơi cộc cằn nhưng Shiki cũng có lý. Shiki tiếp tục phàn nàn.
‘Mà, chị nói nhìn từ trên cao gây rối loạn tư tưởng. Còn bình thường thì sao? Thậm chí khi đi lại thì tầm nhìn của ta đã cao hơn mặt đất rồi.’
Dừ với thái độ vạch lá tìm sâu, điều Shiki nói cũng không sai.
Tầm mắt của con người bình thường đã cao hơn mặt đất, có thể xem như vậy là nhìn từ trên cao không?
Tohko gật đầu trước lời của Shiki, chị đang đi thẳng đến đoạn kết của vấn đề.
‘Mặt đất mà hai người đang nghĩ tới chỉ là một mặt phẳng gồ ghề. Nghe có vẻ hợp lý nhưng không ai coi đó là tầm nhìn bao quát. Tầm nhìn thực chất không phải do mắt thu nhận mà là do não bộ xử lý. Nó được bảo vệ bởi cái gọi là lý lẽ thường tình, cho nên không ai nghĩ vậy là “cao” có chăng là “cao hơn” như hai người nghĩ thôi.
Mặt khác, mỗi người đang thật sự nhìn từ trên cao. Nhưng đã là con người thì phải sống và nghĩ trong một cái hộp, tầm cao mà tôi nói ở đây ở trong tâm khảm, dù gì thì, con người không thể có được tầm nhìn của Thượng đế. Khi ta ra khỏi ranh giới, ta sẽ trở thành quái vật như vậy đó. Ảo Tưởng (Hypnos) chuyển thành Vong Ngã (Thanatos).’
Vừa nói chị vừa nhìn xuống thế giới. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến giấc mơ của mình.
Giấc mơ về cánh bướm rơi..
Tohko vứt đầu mẩu thuốc vào gạt tàn.
‘Hình ảnh chập chờn ở tòa nhà Fujioh là thế giới mà cô ta thấy. Tôi đoán sự khác biệt trong không khí mà Shiki cảm nhận là ranh giới giữa bên ngoài và “cái hộp” đó. Đó là sự ngưng đoạn mà chỉ có tâm nhãn mới nhận ra được.’
Shiki quay lại với vẻ điềm tĩnh hằng ngày khi Tohko kết thúc.
‘Ngưng đoạn ha? Không biết nhỏ đó nhìn nhận bên nào?’
Trái ngược với giọng nói nghiêm túc, Shiki không có vẻ bận tâm,
Tohko cũng tỏ ra như vậy..
‘Tất nhiên, trái ngược với em.’
..rồi trả lời thế.
Fujoh Kirie_P2_3
‘Tính cả ngày hôm qua thì đã có tám người. Ai đó phải nhận ra mấy vụ này có liên hệ gì với nhau rồi chứ.’
Miệng ngậm thuốc lá, Tohko đột nhiên lên tiếng. Chắc chắn cô đang nói về chuyện nữ sinh trung học nhảy lầu tự tử vì ngoài chuyện này ra thì chỉ còn vụ cúp nước ngay giữa mùa hè mà thôi.
‘Hở? Không phải là sáu à? “
‘Thêm hai người nữa khi cậu ngủ. Bắt đầu từ tháng sáu đến nay trung bình mỗi tháng có ba vụ. Còn vài ngày nữa mới hết tháng, chắc sẽ thêm một mạng nữa .’
Chị nói toàn điềm gở. Còn ba ngày nữa là hết tháng tám…ba ngày nữa…?
Có điều gì đó làm tôi bận tâm nhưng nó tan biến quá nhanh không thể nhận ra .
‘Nhưng em nghe nói mấy trường hợp đó hoàn toàn không liên quan, nạn nhân không quen biết lẫn nhau, học trường khác nhau, ở nhiều khu khác nhau mà. Hay là, cảnh sát đang che giấu điều gì ?’
‘Cậu không tin người nữa à? Lạ quá nhỉ.’
Chị cười châm biếm tôi…khi không mang kiếng, Tohko thật xấu tính.
‘Vì không có thư tuyệt mệnh hay lời nhắn lại. Tám người là con số không nhỏ, ít nhất cũng phải có một bức thư để lại chứ. Nên nếu cảnh sát không nói gì, tất nhiên người ta sẽ nghĩ họ đang kín miệng.’
‘Tôi lại cho rằng đó là điểm chung của tám người. Hay nên gọi là mối liên hệ. Quá nửa số đó đều có người chứng kiến nhưng lại không tìm thấy trục trặc nào trong cuộc sống của họ. Cũng không phải là tám người nghiện ngập hay là tín đồ của giáo phái quái đản nào. Chỉ có thể là vì day dứt về điều gì đó rồi tự vẫn với lòng ích kỷ. Đó là lý do cảnh sát cũng không xem trọng vấn đề.’
‘Chị nói vậy là ngay từ đầu họ không có gì muốn nhắn lại à ?’
Tôi hỏi mà lòng đầy nghi hoặc, chị gật đầu nhưng cũng nói rằng mình không dám chắc.
Nhưng, có thể là vậy không?
Có cái gì đó không đúng. Ý nghĩ này vụt lên trong tôi khi vừa cảm nhận vị đắng cà phê trên đầu lưỡi. Tại sao không một lời để lại ? Nếu không có gì bức xúc thì thường người ta không tự giết mình.
Thư tuyệt mệnh là liên kết đến thế giới sống. Khi một người buộc phải chết, bức thư đó được viết để giải thích nguyên nhân. Cái chết là cách sau cùng họ tìm đến để gửi một thông điệp mà bình thường họ không thể vì bị những người sống phủ nhận sự tồn tại..
Ra đi mà không để lại sau lưng một chữ…
Có nghĩa là không còn gì lưu luyến và sẵn sàng biến mất không một dấu vết. Hoàn hảo. Với tôi cái chết hoàn hảo là khi không còn gì luyến tiếc, chết trong thầm lặng hoàn toàn. Nhưng nếu thế thì cái chết hoàn hảo của tám cô gái có một vết rạn nứt : sự chú ý của mọi người như vậy cũng như một loại thư tuyệt mệnh rồi.
Vậy là sao ?
Hay còn có nguyên nhân nào khác…hay thư tuyệt mệnh đã bị hủy ? Không thể.
Không phải. Chỉ có một lý do duy nhất hợp lí mà tôi có thể nghĩ ra.
Có lẽ chỉ đơn thuần là tai nạn. Những người này không có ý tự sát, chỉ vô tình chết thảm trong một vụ tai nạn khi ra ngoài thôi, vì vậy mà không có di thư.
….phải rồi, đi ra ngoài dạo rồi tiện thể nhảy xuống từ một tòa cao ốc nào đó .
Suy nghĩ của tôi đang đến ngõ bế tắc…
‘Chuyện này sẽ ngừng lại ở con số tám và sẽ không có trường hợp nào nữa trong một thời gian.’
Shiki nói như thể muốn ngăn dòng suy nghĩ mông lung của tôi dù cô nàng có vẻ mệt mỏi về đề tài này.
‘Cậu biết à ?’
Shiki gật đầu, ánh mắt hướng về phía chân trời.
‘Tôi thấy rồi, tám bóng người trôi lơ lửng.’
Lời nói xuất phát từ làn môi hồng tinh xảo của Shiki.
‘Ơ, có nhiều ở tòa nhà đó như vậy à? Em biết ngay từ đầu phải không.’
‘Uh, tôi đã kết liễu nó nhưng mấy đứa con gái đó sẽ tồn tại thêm một lúc…Nè Tohko, ai cũng sẽ có kết cục như vậy khi cố bay lên dù chỉ một chút phải không ?’
‘Chị không biết, em không thể khẳng định rõ vì mỗi người mỗi khác, nhưng trong quá khứ, những ai chỉ dựa vào sức người để bay đều thất bại. “Bay lên” và “Rơi xuống” là hai từ đi liền với nhau. Nhưng sự thật đó càng bị quên lãng khi khát vọng trong con người càng lớn. Không như rơi xuống đất mặt mà như thể ngã vào bầu trơi vô tận. ‘
Shiki nhíu mày khi nghe câu trả lời của chị.
Cô nàng nổi giận…nhưng giận điều gì ?
‘Xin lỗi, không hiểu hai người đang nói về chuyện gì nữa.’
‘Hơ ? Nói về mấy bóng ma ở tòa nhà Fujioh. Mặc dù tôi không rõ chúng là linh hồn hay chỉ là lưu ảnh sót lại. Định đi xem thử khi có thời gian nhưng Shiki giết chúng rồi nên không còn cách nào để tôi làm rõ nữa.’
…ra vậy. Như tôi nghĩ, hai người đang nói về mấy “thứ đó”, về những thứ không tồn tại với con người bình thường, chuyện bay bổng là một trong số đó.
Hễ Tohko mà gỡ kính ra nói với Shiki, thì hai người lại bàn về chuyện huyền hoặc.
‘Cậu nghe Shiki kể chuyện về hình bóng của bảy người con gái ở tòa nhà đó rồi chứ, truyện còn có điều gì uẩn khúc vì có một bóng người khác bay xung quanh nữa. Hai chúng tôi đang nghĩ có lẽ chỗ đó như một cái huyệt vì chúng không khi nào rời xa khu nhà. ‘Tôi thấy hơi bối rối khi câu chuyện càng lúc càng kỳ dị và phức tạp.
Cứ như thấy rõ sự hoang mang đó, Tohko rút gọn :
‘Nói cách khác, có một người bay lơ lửng ở khu Fujioh và bảy đứa con gái khác đã tự vẫn bay xung quanh. Bạn chúng chắc chỉ là hồn ma bóng quế, có vậy thôi.’
Tôi gật đầu.
Dù đã hiểu rõ vấn đề nhưng hình như một lần nữa tôi lại nghe kể lại khi mọi chuyện đã kết thúc.
Nghe giọng nói của Shiki thì linh hồn ở đó đã bị cô giết.
Đã hai tháng từ khi hai người gặp nhau. Tôi thấy mình dần dần trở thành người nghe kết quả của mấy chuyện kỳ quái như thế này. Vì khác họ, tôi chỉ là một người bình thường nên muốn tránh xa mấy thứ đó. Nhưng lại không thích làm người ngoài, nên tôi nghĩ cứ trung lập thế này là hay nhất.
Người ta gọi thế này là mặt tốt của tin xấu.
Miệng ngậm thuốc lá, Tohko đột nhiên lên tiếng. Chắc chắn cô đang nói về chuyện nữ sinh trung học nhảy lầu tự tử vì ngoài chuyện này ra thì chỉ còn vụ cúp nước ngay giữa mùa hè mà thôi.
‘Hở? Không phải là sáu à? “
‘Thêm hai người nữa khi cậu ngủ. Bắt đầu từ tháng sáu đến nay trung bình mỗi tháng có ba vụ. Còn vài ngày nữa mới hết tháng, chắc sẽ thêm một mạng nữa .’
Chị nói toàn điềm gở. Còn ba ngày nữa là hết tháng tám…ba ngày nữa…?
Có điều gì đó làm tôi bận tâm nhưng nó tan biến quá nhanh không thể nhận ra .
‘Nhưng em nghe nói mấy trường hợp đó hoàn toàn không liên quan, nạn nhân không quen biết lẫn nhau, học trường khác nhau, ở nhiều khu khác nhau mà. Hay là, cảnh sát đang che giấu điều gì ?’
‘Cậu không tin người nữa à? Lạ quá nhỉ.’
Chị cười châm biếm tôi…khi không mang kiếng, Tohko thật xấu tính.
‘Vì không có thư tuyệt mệnh hay lời nhắn lại. Tám người là con số không nhỏ, ít nhất cũng phải có một bức thư để lại chứ. Nên nếu cảnh sát không nói gì, tất nhiên người ta sẽ nghĩ họ đang kín miệng.’
‘Tôi lại cho rằng đó là điểm chung của tám người. Hay nên gọi là mối liên hệ. Quá nửa số đó đều có người chứng kiến nhưng lại không tìm thấy trục trặc nào trong cuộc sống của họ. Cũng không phải là tám người nghiện ngập hay là tín đồ của giáo phái quái đản nào. Chỉ có thể là vì day dứt về điều gì đó rồi tự vẫn với lòng ích kỷ. Đó là lý do cảnh sát cũng không xem trọng vấn đề.’
‘Chị nói vậy là ngay từ đầu họ không có gì muốn nhắn lại à ?’
Tôi hỏi mà lòng đầy nghi hoặc, chị gật đầu nhưng cũng nói rằng mình không dám chắc.
Nhưng, có thể là vậy không?
Có cái gì đó không đúng. Ý nghĩ này vụt lên trong tôi khi vừa cảm nhận vị đắng cà phê trên đầu lưỡi. Tại sao không một lời để lại ? Nếu không có gì bức xúc thì thường người ta không tự giết mình.
Thư tuyệt mệnh là liên kết đến thế giới sống. Khi một người buộc phải chết, bức thư đó được viết để giải thích nguyên nhân. Cái chết là cách sau cùng họ tìm đến để gửi một thông điệp mà bình thường họ không thể vì bị những người sống phủ nhận sự tồn tại..
Ra đi mà không để lại sau lưng một chữ…
Có nghĩa là không còn gì lưu luyến và sẵn sàng biến mất không một dấu vết. Hoàn hảo. Với tôi cái chết hoàn hảo là khi không còn gì luyến tiếc, chết trong thầm lặng hoàn toàn. Nhưng nếu thế thì cái chết hoàn hảo của tám cô gái có một vết rạn nứt : sự chú ý của mọi người như vậy cũng như một loại thư tuyệt mệnh rồi.
Vậy là sao ?
Hay còn có nguyên nhân nào khác…hay thư tuyệt mệnh đã bị hủy ? Không thể.
Không phải. Chỉ có một lý do duy nhất hợp lí mà tôi có thể nghĩ ra.
Có lẽ chỉ đơn thuần là tai nạn. Những người này không có ý tự sát, chỉ vô tình chết thảm trong một vụ tai nạn khi ra ngoài thôi, vì vậy mà không có di thư.
….phải rồi, đi ra ngoài dạo rồi tiện thể nhảy xuống từ một tòa cao ốc nào đó .
Suy nghĩ của tôi đang đến ngõ bế tắc…
‘Chuyện này sẽ ngừng lại ở con số tám và sẽ không có trường hợp nào nữa trong một thời gian.’
Shiki nói như thể muốn ngăn dòng suy nghĩ mông lung của tôi dù cô nàng có vẻ mệt mỏi về đề tài này.
‘Cậu biết à ?’
Shiki gật đầu, ánh mắt hướng về phía chân trời.
‘Tôi thấy rồi, tám bóng người trôi lơ lửng.’
Lời nói xuất phát từ làn môi hồng tinh xảo của Shiki.
‘Ơ, có nhiều ở tòa nhà đó như vậy à? Em biết ngay từ đầu phải không.’
‘Uh, tôi đã kết liễu nó nhưng mấy đứa con gái đó sẽ tồn tại thêm một lúc…Nè Tohko, ai cũng sẽ có kết cục như vậy khi cố bay lên dù chỉ một chút phải không ?’
‘Chị không biết, em không thể khẳng định rõ vì mỗi người mỗi khác, nhưng trong quá khứ, những ai chỉ dựa vào sức người để bay đều thất bại. “Bay lên” và “Rơi xuống” là hai từ đi liền với nhau. Nhưng sự thật đó càng bị quên lãng khi khát vọng trong con người càng lớn. Không như rơi xuống đất mặt mà như thể ngã vào bầu trơi vô tận. ‘
Shiki nhíu mày khi nghe câu trả lời của chị.
Cô nàng nổi giận…nhưng giận điều gì ?
‘Xin lỗi, không hiểu hai người đang nói về chuyện gì nữa.’
‘Hơ ? Nói về mấy bóng ma ở tòa nhà Fujioh. Mặc dù tôi không rõ chúng là linh hồn hay chỉ là lưu ảnh sót lại. Định đi xem thử khi có thời gian nhưng Shiki giết chúng rồi nên không còn cách nào để tôi làm rõ nữa.’
…ra vậy. Như tôi nghĩ, hai người đang nói về mấy “thứ đó”, về những thứ không tồn tại với con người bình thường, chuyện bay bổng là một trong số đó.
Hễ Tohko mà gỡ kính ra nói với Shiki, thì hai người lại bàn về chuyện huyền hoặc.
‘Cậu nghe Shiki kể chuyện về hình bóng của bảy người con gái ở tòa nhà đó rồi chứ, truyện còn có điều gì uẩn khúc vì có một bóng người khác bay xung quanh nữa. Hai chúng tôi đang nghĩ có lẽ chỗ đó như một cái huyệt vì chúng không khi nào rời xa khu nhà. ‘Tôi thấy hơi bối rối khi câu chuyện càng lúc càng kỳ dị và phức tạp.
Cứ như thấy rõ sự hoang mang đó, Tohko rút gọn :
‘Nói cách khác, có một người bay lơ lửng ở khu Fujioh và bảy đứa con gái khác đã tự vẫn bay xung quanh. Bạn chúng chắc chỉ là hồn ma bóng quế, có vậy thôi.’
Tôi gật đầu.
Dù đã hiểu rõ vấn đề nhưng hình như một lần nữa tôi lại nghe kể lại khi mọi chuyện đã kết thúc.
Nghe giọng nói của Shiki thì linh hồn ở đó đã bị cô giết.
Đã hai tháng từ khi hai người gặp nhau. Tôi thấy mình dần dần trở thành người nghe kết quả của mấy chuyện kỳ quái như thế này. Vì khác họ, tôi chỉ là một người bình thường nên muốn tránh xa mấy thứ đó. Nhưng lại không thích làm người ngoài, nên tôi nghĩ cứ trung lập thế này là hay nhất.
Người ta gọi thế này là mặt tốt của tin xấu.
Fujoh Kirie_P2_2
Phòng riêng của Tohko kiêm luôn phòng làm việc, kế đó là nhà bếp.
Có lẽ trước đây nó không được dùng như nhà bếp mà là phòng thí nghiệm hay cái gì đó đại loại như vậy. Nằm ở góc phòng là cái bồn nước có ba vòi, hai trong số đó được quấn bằng kẽm xung quanh, nguyên nhân không rõ.
Tôi pha cà phê rất thành thạo, chắc đã thành chuyên gia trong lĩnh vực này. Nhưng không phải tôi làm công việc phục vụ hay tương tự…
Đã nửa năm từ khi tôi được thuê vào đây.
Nơi này thậm chí không phải là văn phòng đúng nghĩa nên từ “thuê” không được phù hợp cho lắm. Tôi vẫn ở đây mặc dù tôi biết điều đó, có lẽ vì những việc người đó làm quyến rũ tôi. Sau khi thời gian của Shiki ngừng lại ở năm thứ mười bảy, tôi tốt nghiệp vào đại học dù không có mục tiêu gì.
Tôi đã giữ lời hứa với Shiki dù cô ấy hầu như không có cơ hội hồi phục. Và rồi cuộc sống của tôi ngày qua ngày trở nên vô vị và tẻ nhạt. Có một lần tôi nhận được thư mời triển lãm và vô tình tìm thấy một con búp bê ở đó. Nó thật sự là một kiệt tác nằm ở đỉnh cao của kỹ thuật loài người. Dù có hình dáng như một con người, nhưng dường như nó biết nó chỉ là một con rối mãi mãi không có được sự sống.
Chỉ là…quá hoàn mỹ.
Rõ ràng trước mắt tôi là một con người bằng xương bằng thịt sắp bước ra khỏi tủ kiếng. Nhưng sự thật nó chỉ là một con rối vô tri vô giác cũng rõ ràng không kém. Hình nhân thì ngay từ đầu đã là vật chết. Ở một nơi mà chỉ có những vật mang sự sống mới đến được, lại là nơi con người không thể vươn tới. Tôi lại yêu sự mâu thuẫn ấy.
Có lẽ vì sự tồn tại của nó cũng giống như của Shiki.
Không ai biết tại sao một vật như vậy lại xuất hiện ở đây. Ngay cả trong danh sách trưng bày cũng không có nhắc đến con búp bê nào. Vậy mà cuối cùng tôi cũng biết được người tạo ra nó, là một nghệ nhân mang theo mình nhiều lời đồn kỳ lạ trong ngành. Đó là Aozaki Tohko, một người sống ẩn dật tách biệt xã hội.
Công việc chính của Tohko là làm búp bê nhưng có khi chị cũng thiết kế nhà cửa. Mọi việc Tohko làm đều liên quan đến việc tạo ra một thứ gì đó nhưng chị không bao giờ nhận yêu cầu hay đơn đặt hàng. Thỉnh thoảng chị lại tiếp xúc với khách hàng để miêu tả thứ chị sẽ làm cho họ rồi nhận trước tiền công. Người này chắc chắn phải là rất lập dị hay là một nghệ nhân bậc thầy.
Biết mình không nên nhưng càng lúc tôi càng tò mò và cuối cùng cũng tìm ra địa chỉ của con người lập dị này. (bây giờ tôi đã có thể khẳng định)
Đó là một địa chỉ mập mờ ở vùng ngoại ô hẻo lánh, không người ở cũng không phải khu công nghiệp. Nó không đáng gọi là nhà mà là một nơi bỏ hoang. Tòa nhà đang xây dựng nhưng lại bị bỏ dở do tình hình kinh tế khó khăn nhiều năm trước. Nó như lớp vỏ của một tòa nhà hoàn chỉnh nhưng bên trong lại trần trụi tường xi măng mà lẽ ra phải cao sáu tầng thì chỉ có bốn. Tầng thứ năm nghiễm nhiên trở thành sân thượng. Chỉ có Aozaki Tohko mới mua một nơi thế này.
Sau khi tìm đến nơi này, tôi dần quen biết Tohko và bỏ học để vào đây làm việc. Khó tin hơn nữa là tôi được trả lương hàng tháng.
Tohko từng giải thích, có hai loại người đặc biệt với một trong hai đặc tính : sáng tạo và truy tìm, phá hủy và sử dụng. Cô thẳng thắng cho tôi biết tôi sẽ chẳng tạo ra được cái gì cho ra hồn. nhưng vẫn đề nghị tôi vào làm việc vì tôi có khả năng tìm kiếm.
‘Cậu lề mề quá, Kokutoh à.’ Giọng nói xuất phát từ phòng bên cạnh.
Máy pha cà phê cũng đã đầy tự bao giờ.
Có lẽ trước đây nó không được dùng như nhà bếp mà là phòng thí nghiệm hay cái gì đó đại loại như vậy. Nằm ở góc phòng là cái bồn nước có ba vòi, hai trong số đó được quấn bằng kẽm xung quanh, nguyên nhân không rõ.
Tôi pha cà phê rất thành thạo, chắc đã thành chuyên gia trong lĩnh vực này. Nhưng không phải tôi làm công việc phục vụ hay tương tự…
Đã nửa năm từ khi tôi được thuê vào đây.
Nơi này thậm chí không phải là văn phòng đúng nghĩa nên từ “thuê” không được phù hợp cho lắm. Tôi vẫn ở đây mặc dù tôi biết điều đó, có lẽ vì những việc người đó làm quyến rũ tôi. Sau khi thời gian của Shiki ngừng lại ở năm thứ mười bảy, tôi tốt nghiệp vào đại học dù không có mục tiêu gì.
Tôi đã giữ lời hứa với Shiki dù cô ấy hầu như không có cơ hội hồi phục. Và rồi cuộc sống của tôi ngày qua ngày trở nên vô vị và tẻ nhạt. Có một lần tôi nhận được thư mời triển lãm và vô tình tìm thấy một con búp bê ở đó. Nó thật sự là một kiệt tác nằm ở đỉnh cao của kỹ thuật loài người. Dù có hình dáng như một con người, nhưng dường như nó biết nó chỉ là một con rối mãi mãi không có được sự sống.
Chỉ là…quá hoàn mỹ.
Rõ ràng trước mắt tôi là một con người bằng xương bằng thịt sắp bước ra khỏi tủ kiếng. Nhưng sự thật nó chỉ là một con rối vô tri vô giác cũng rõ ràng không kém. Hình nhân thì ngay từ đầu đã là vật chết. Ở một nơi mà chỉ có những vật mang sự sống mới đến được, lại là nơi con người không thể vươn tới. Tôi lại yêu sự mâu thuẫn ấy.
Có lẽ vì sự tồn tại của nó cũng giống như của Shiki.
Không ai biết tại sao một vật như vậy lại xuất hiện ở đây. Ngay cả trong danh sách trưng bày cũng không có nhắc đến con búp bê nào. Vậy mà cuối cùng tôi cũng biết được người tạo ra nó, là một nghệ nhân mang theo mình nhiều lời đồn kỳ lạ trong ngành. Đó là Aozaki Tohko, một người sống ẩn dật tách biệt xã hội.
Công việc chính của Tohko là làm búp bê nhưng có khi chị cũng thiết kế nhà cửa. Mọi việc Tohko làm đều liên quan đến việc tạo ra một thứ gì đó nhưng chị không bao giờ nhận yêu cầu hay đơn đặt hàng. Thỉnh thoảng chị lại tiếp xúc với khách hàng để miêu tả thứ chị sẽ làm cho họ rồi nhận trước tiền công. Người này chắc chắn phải là rất lập dị hay là một nghệ nhân bậc thầy.
Biết mình không nên nhưng càng lúc tôi càng tò mò và cuối cùng cũng tìm ra địa chỉ của con người lập dị này. (bây giờ tôi đã có thể khẳng định)
Đó là một địa chỉ mập mờ ở vùng ngoại ô hẻo lánh, không người ở cũng không phải khu công nghiệp. Nó không đáng gọi là nhà mà là một nơi bỏ hoang. Tòa nhà đang xây dựng nhưng lại bị bỏ dở do tình hình kinh tế khó khăn nhiều năm trước. Nó như lớp vỏ của một tòa nhà hoàn chỉnh nhưng bên trong lại trần trụi tường xi măng mà lẽ ra phải cao sáu tầng thì chỉ có bốn. Tầng thứ năm nghiễm nhiên trở thành sân thượng. Chỉ có Aozaki Tohko mới mua một nơi thế này.
Sau khi tìm đến nơi này, tôi dần quen biết Tohko và bỏ học để vào đây làm việc. Khó tin hơn nữa là tôi được trả lương hàng tháng.
Tohko từng giải thích, có hai loại người đặc biệt với một trong hai đặc tính : sáng tạo và truy tìm, phá hủy và sử dụng. Cô thẳng thắng cho tôi biết tôi sẽ chẳng tạo ra được cái gì cho ra hồn. nhưng vẫn đề nghị tôi vào làm việc vì tôi có khả năng tìm kiếm.
‘Cậu lề mề quá, Kokutoh à.’ Giọng nói xuất phát từ phòng bên cạnh.
Máy pha cà phê cũng đã đầy tự bao giờ.
Fujoh Kirie_P2_1
Có tiếng người nói làm tôi thức giấc.
…Đôi mắt cứ díu lại chứng tỏ tôi cần thêm một hai giờ.
Vừa nghĩ thoáng qua mình thật nhỏ nhen với bản thân nếu cố tỉnh dậy, thì lý trí đã kịp thắng cơn buồn ngủ.
…Nhiều khi tôi băn khoăn về sự đơn giản của bản thân mình.
Tơi nhớ mình đã làm việc suốt đêm rồi nghỉ lại chỗ của Tohko. Nắng hè chiếu sáng cả căn phòng, Shiki và chị đang nói chuyện gì đó.
Shiki đứng tựa lưng vào tường trong khi Tohko bắt chéo chân trên ghế.
'Tỉnh rồi à, Kokutoh’
Tohko không mang kính, tôi nghĩ hai người đang nói chuyện về mấy “thứ đó”.
Ánh mắt của chị bình thường đã nhướn lên như vậy. Nhắc đến bình thường, hôm nay chị cũng ăn mặc như mọi ngày.
Với mái tóc buột cao hở cổ, Tohko trông giống như một cô thư ký. Nhưng tôi nghĩ chị sẽ không bao giờ đạt được vị trí đó với ánh mắt nghiêm khắc như vậy.
Áo sơ-mi trắng muốt và bộ váy đen mỏng hợp với Tohko.
‘Xin lỗi, em ngủ quên mất.’
‘Thấy rồi, không cần nhiều lời.’
Ngắt lời tôi, Tohko rút ra một điếu thuốc.
‘Cậu tỉnh rồi thì đi lấy thứ gì đó uống đi cho lại sức.’
“Lại sức” Chắc có nghĩa là tỉnh táo.
Chẳng hiểu sao Tohko lại nói vậy, nhưng vì chị lúc nào cũng khó hiểu nên tôi cũng không hỏi lại làm gì.
‘Cậu uống thứ gì không, Shiki? ‘
‘Không cân đâu. Tôi sắp đi ngủ đây.’
Shiki có vẻ thiếu ngủ. Có lẽ cô nàng lại lang thang ban đêm rồi.
…Đôi mắt cứ díu lại chứng tỏ tôi cần thêm một hai giờ.
Vừa nghĩ thoáng qua mình thật nhỏ nhen với bản thân nếu cố tỉnh dậy, thì lý trí đã kịp thắng cơn buồn ngủ.
…Nhiều khi tôi băn khoăn về sự đơn giản của bản thân mình.
Tơi nhớ mình đã làm việc suốt đêm rồi nghỉ lại chỗ của Tohko. Nắng hè chiếu sáng cả căn phòng, Shiki và chị đang nói chuyện gì đó.
Shiki đứng tựa lưng vào tường trong khi Tohko bắt chéo chân trên ghế.
'Tỉnh rồi à, Kokutoh’
Tohko không mang kính, tôi nghĩ hai người đang nói chuyện về mấy “thứ đó”.
Ánh mắt của chị bình thường đã nhướn lên như vậy. Nhắc đến bình thường, hôm nay chị cũng ăn mặc như mọi ngày.
Với mái tóc buột cao hở cổ, Tohko trông giống như một cô thư ký. Nhưng tôi nghĩ chị sẽ không bao giờ đạt được vị trí đó với ánh mắt nghiêm khắc như vậy.
Áo sơ-mi trắng muốt và bộ váy đen mỏng hợp với Tohko.
‘Xin lỗi, em ngủ quên mất.’
‘Thấy rồi, không cần nhiều lời.’
Ngắt lời tôi, Tohko rút ra một điếu thuốc.
‘Cậu tỉnh rồi thì đi lấy thứ gì đó uống đi cho lại sức.’
“Lại sức” Chắc có nghĩa là tỉnh táo.
Chẳng hiểu sao Tohko lại nói vậy, nhưng vì chị lúc nào cũng khó hiểu nên tôi cũng không hỏi lại làm gì.
‘Cậu uống thứ gì không, Shiki? ‘
‘Không cân đâu. Tôi sắp đi ngủ đây.’
Shiki có vẻ thiếu ngủ. Có lẽ cô nàng lại lang thang ban đêm rồi.
Fujoh Kirie_P2_0
Ảnh lưu lại của một chú chuồn chuồn. Đang bay.
Một nàng bướm cố bay theo trong vô vọng
Để rồi cuối cùng phải rơi xuống, ngoài tầm mắt.
Rơi theo đường cong của hoa Bách hợp gãy.
Hình ảnh thật thê lương.
Dù không thể sánh bước vẫn có thể ở gần nhau một chút.
Nhưng điều đó đã không xảy ra vì dưới chân không phải là mặt đất
Nên không thể dừng bay.
Một nàng bướm cố bay theo trong vô vọng
Để rồi cuối cùng phải rơi xuống, ngoài tầm mắt.
Rơi theo đường cong của hoa Bách hợp gãy.
Hình ảnh thật thê lương.
Dù không thể sánh bước vẫn có thể ở gần nhau một chút.
Nhưng điều đó đã không xảy ra vì dưới chân không phải là mặt đất
Nên không thể dừng bay.
Fujoh Kirie_P1_3
Chợt nhận ra mình đã đi một đoạn đường dài, tôi thấy mình đứng giữa trung tâm thành phố. Những tòa cao ốc đứng cạnh nhau xếp thành một hàng đều tăm tắp. Phủ lấy chúng là những ô cửa kính phản chiếu thứ ánh trăng tệ hại, kinh dị.
Trong bóng tối, những ngôi nhà lần lượt phản chiếu lẫn nhau mặc dù hình ảnh hắt ra không khác nhau là mấy.
Bầu trời đen kịt này thật phù hợp với sự tĩnh lặng não nề của không gian.
Cảnh vật tạo nên một mảng tranh sáng trang tối thường khiến người ta tưởng tượng đến những thứ yêu ma, quỷ quái. Nằm trong cùng là một cái bóng cao hơn tất cả. Tòa nhà cao hơn hai mươi tầng trông như một cái thang hướng thẳng lên trời.
Tên là Fujioh.
Không có đến một ánh đèn, mọi vật đều như đã say ngủ.
Hai giờ sáng. Một bóng đen tẻ nhạt in rõ trên nền trời cũng đen thăm thẳm.
Một hình thù lững lờ trôi vào tầm mắt. Nói như vậy không phải cho văn vẻ mà thứ gì đó đang lơ lửng thật.
Không khí khô cứng.
Cái lạnh đang hiện diện này không thuộc về mùa hè.
Xương tôi rít lên vì lạnh. Dĩ nhiên, đó chỉ là ảo giác thôi.
“Hôm nay lại đến à!”
Không thể ngừng thấy những thứ mình không muốn.
Cứ như thế, người con gái đó chao lượn qua lại như đang giẫm lên ánh trăng.
Trong bóng tối, những ngôi nhà lần lượt phản chiếu lẫn nhau mặc dù hình ảnh hắt ra không khác nhau là mấy.
Bầu trời đen kịt này thật phù hợp với sự tĩnh lặng não nề của không gian.
Cảnh vật tạo nên một mảng tranh sáng trang tối thường khiến người ta tưởng tượng đến những thứ yêu ma, quỷ quái. Nằm trong cùng là một cái bóng cao hơn tất cả. Tòa nhà cao hơn hai mươi tầng trông như một cái thang hướng thẳng lên trời.
Tên là Fujioh.
Không có đến một ánh đèn, mọi vật đều như đã say ngủ.
Hai giờ sáng. Một bóng đen tẻ nhạt in rõ trên nền trời cũng đen thăm thẳm.
Một hình thù lững lờ trôi vào tầm mắt. Nói như vậy không phải cho văn vẻ mà thứ gì đó đang lơ lửng thật.
Không khí khô cứng.
Cái lạnh đang hiện diện này không thuộc về mùa hè.
Xương tôi rít lên vì lạnh. Dĩ nhiên, đó chỉ là ảo giác thôi.
“Hôm nay lại đến à!”
Không thể ngừng thấy những thứ mình không muốn.
Cứ như thế, người con gái đó chao lượn qua lại như đang giẫm lên ánh trăng.
Fujoh Kirie_P1_2
Vào một đêm cuối tháng tám. Tôi quyết đi dạo ban đêm.
Không khí se lạnh dù đang giữa mùa hè. Cả phố chìm trong sự tĩnh lặng đáng sợ, chuyến tàu cuối cùng cũng đã qua. Lạnh lẽo, yên tĩnh và cũ kỹ như một thành phố bị bỏ hoang. Ngay cả những con người đi đường cũng lạnh lẽo và giả tạo như đang nằm trên một bức tranh tĩnh cảnh. Tất cả gợi cho tôi về một dịch bệnh nan y.
…tệ hại, ghê tởm.
Tất cả, những ngôi nhà tối, những cửa hàng bách hóa…tất cả tưởng chừng như sẽ vỡ tan thành từng mảnh nếu chúng lơ là một chút.
Trong tất cả, ánh trăng dung hòa màn đêm đen. Trong thế giới tĩnh, chỉ có ánh trăng là sống động, làm tôi chói mắt.
…Đó là cái tệ hại mà tôi đã nhắc tới.
Áo khoác quấn quanh bộ kimono như thiêu đốt. Nhưng không phải nóng bức..không đúng, mà là…
Từ đầu tôi đã không có cảm giác lạnh.
Mặc dù đã nửa đêm, nếu đi dạo thì vẫn bắt gặp vài người.
Một người đứng tuổi cúi mặt bước đi vội vã.
Một thanh niên đứng trầm ngâm trước máy bán hàng tự động.
Và nhiều người nữa trong các cửa hàng.
Tôi tự hỏi mục đích của họ ở nơi đó là gì, một việc mà người ngoài cuộc không sao hiểu nổi. Hơn nữa, ngay bản thân tôi cũng không có mục đích gì khi bước ra đường giờ này. Chỉ là thói quen ngày trước.
…Hai năm
Tôi, Ryohgi Shiki, chỉ mới kết thúc năm đầu trung học trước khi tai nạn đó xảy ra và phải nhập viện ngay. Cơ thể hoàn toàn bình thường nhưng đầu tôi bị chấn thương nặng.
Từ đó, tôi hôn mê hai năm. Có lẽ vì tôi không có thương tích gì nên họ giữ cho tôi sống còn cái xác vô dụng thì cố níu kéo lấy sự sống.
Rồi cách đây hai tháng, Ryohgi Shiki tỉnh lại.
Tôi đoán bác sĩ trong viện khi đó đều giật mình như thấy một xác ướp sống lại. Vậy cũng đủ biết họ mong tôi bình phục đến mức nào.
Cả tôi cũng bị sốc nhưng vì một lý do khác.
Ký ức của tôi giờ đây hơi bất thường.
Nói đơn giản, tôi không tin vào ký ức của chính mình. Trường hợp này khác với rối loạn trí nhớ, hay người ta thường gọi là mất trí nhớ.
Theo lời Tohko, bộ nhớ gồm bốn hệ thống vận động của não:
“Ghi nhận” truyền tải hình ảnh mắt thu được vào não dưới dạng thông tin.
“Lưu” lưu trữ thông tin đó.
“Tái hiện” gọi thông tin đã lưu. Nói cách khác, nhớ lại.
“Nhận thức” xác định hiện thực trong ký ức là có thật.
Nếu một người hỏng cả bốn, người đó mất trí nhớ. Tất nhiên, tùy theo hệ thống nào hư hại ít nhiều mà có những loại mất trí khác nhau.
Nhưng trong trường hợp của tôi, không có thứ nào bị hư hại. tôi không nhận ra đó là ký ức của mình, nhưng “Nhận thức” hoạt động cho thấy ký ức là có thật như tôi từng trải qua.
Tôi vẫn không tin vào con người ngày trước của mình. Không thể cảm nhận được mình đã như thế nào.Cho dù tôi có ký ức của Ryohgi Shiki, nó vẫn như của ai khác. Mặc dù tôi hiển nhiên là Ryohgi Shiki…
Hai năm trống rỗng hạ thấp Ryohgi Shiki xuống còn hư vô.
Mọi người xung quanh lại không nghĩ vậy, nhưng cái tôi bên trong Shiki này sụp đổ không còn gì.
Trí nhớ và tính cách lẽ ra tôi phải có…liên kết giữa hai thứ đó đã đứt đoạn. Vì lẽ đó, ký ức này chỉ còn là chuỗi hình ảnh. Nhưng cũng nhờ vậy, tôi có thể cư xử như bản thân mình trước đây. Tôi có thể giao tiếp với người sinh ra mình và những người từng quen biết như Ryohgi Shiki mà họ từng biết.
Nhưng không mảy may quan tâm đến cảm nghĩ của tôi.
Thành thật mà nói, điều đó đau đớn đến mức gần như không thể chịu đựng. Chỉ như bản sao chép, tôi không cảm thấy mình đang sống một chút nào.
Như đứa trẻ sơ sinh, tôi có nhiều thứ chưa biết, nhiều việc chưa trải qua nhưng ký ức mười tám năm làm tôi trưởng thành. Trong ký ức có nhiều kinh nghiệm của người từng trải khi tôi chưa hề trải qua chuyện gì cả.
Thậm chí nếu tôi muốn trải nghiệm, tôi đã có kinh nghiệm đó sẵn trong đầu.
Không đáng ngạc nhiên, không sống.
…Cảm giác như là không thấy thích thú với trò ảo thuật vì đã biết rõ thủ thuật của nó dù mới xem lần đầu.
Cứ như vậy, tôi cứ tiếp tục sống như trước đây, sống như con người trong trí nhớ với cảm giác bằng con số không.
Lý do thật đơn giản.
Vì nếu tôi làm vậy, có lẽ tôi sẽ tìm lại được bản thân.
Vì nếu cứ như vậy, có lẽ tôi sẽ biết được lý do tại sao mình lại đi dạo vào lúc này.
Oh, vậy là rõ rồi.
Tôi nghĩ bạn có thể đoán được rằng tôi tương tư chính bản ngã trước đây của mình.
Không khí se lạnh dù đang giữa mùa hè. Cả phố chìm trong sự tĩnh lặng đáng sợ, chuyến tàu cuối cùng cũng đã qua. Lạnh lẽo, yên tĩnh và cũ kỹ như một thành phố bị bỏ hoang. Ngay cả những con người đi đường cũng lạnh lẽo và giả tạo như đang nằm trên một bức tranh tĩnh cảnh. Tất cả gợi cho tôi về một dịch bệnh nan y.
…tệ hại, ghê tởm.
Tất cả, những ngôi nhà tối, những cửa hàng bách hóa…tất cả tưởng chừng như sẽ vỡ tan thành từng mảnh nếu chúng lơ là một chút.
Trong tất cả, ánh trăng dung hòa màn đêm đen. Trong thế giới tĩnh, chỉ có ánh trăng là sống động, làm tôi chói mắt.
…Đó là cái tệ hại mà tôi đã nhắc tới.
Áo khoác quấn quanh bộ kimono như thiêu đốt. Nhưng không phải nóng bức..không đúng, mà là…
Từ đầu tôi đã không có cảm giác lạnh.
Mặc dù đã nửa đêm, nếu đi dạo thì vẫn bắt gặp vài người.
Một người đứng tuổi cúi mặt bước đi vội vã.
Một thanh niên đứng trầm ngâm trước máy bán hàng tự động.
Và nhiều người nữa trong các cửa hàng.
Tôi tự hỏi mục đích của họ ở nơi đó là gì, một việc mà người ngoài cuộc không sao hiểu nổi. Hơn nữa, ngay bản thân tôi cũng không có mục đích gì khi bước ra đường giờ này. Chỉ là thói quen ngày trước.
…Hai năm
Tôi, Ryohgi Shiki, chỉ mới kết thúc năm đầu trung học trước khi tai nạn đó xảy ra và phải nhập viện ngay. Cơ thể hoàn toàn bình thường nhưng đầu tôi bị chấn thương nặng.
Từ đó, tôi hôn mê hai năm. Có lẽ vì tôi không có thương tích gì nên họ giữ cho tôi sống còn cái xác vô dụng thì cố níu kéo lấy sự sống.
Rồi cách đây hai tháng, Ryohgi Shiki tỉnh lại.
Tôi đoán bác sĩ trong viện khi đó đều giật mình như thấy một xác ướp sống lại. Vậy cũng đủ biết họ mong tôi bình phục đến mức nào.
Cả tôi cũng bị sốc nhưng vì một lý do khác.
Ký ức của tôi giờ đây hơi bất thường.
Nói đơn giản, tôi không tin vào ký ức của chính mình. Trường hợp này khác với rối loạn trí nhớ, hay người ta thường gọi là mất trí nhớ.
Theo lời Tohko, bộ nhớ gồm bốn hệ thống vận động của não:
“Ghi nhận” truyền tải hình ảnh mắt thu được vào não dưới dạng thông tin.
“Lưu” lưu trữ thông tin đó.
“Tái hiện” gọi thông tin đã lưu. Nói cách khác, nhớ lại.
“Nhận thức” xác định hiện thực trong ký ức là có thật.
Nếu một người hỏng cả bốn, người đó mất trí nhớ. Tất nhiên, tùy theo hệ thống nào hư hại ít nhiều mà có những loại mất trí khác nhau.
Nhưng trong trường hợp của tôi, không có thứ nào bị hư hại. tôi không nhận ra đó là ký ức của mình, nhưng “Nhận thức” hoạt động cho thấy ký ức là có thật như tôi từng trải qua.
Tôi vẫn không tin vào con người ngày trước của mình. Không thể cảm nhận được mình đã như thế nào.Cho dù tôi có ký ức của Ryohgi Shiki, nó vẫn như của ai khác. Mặc dù tôi hiển nhiên là Ryohgi Shiki…
Hai năm trống rỗng hạ thấp Ryohgi Shiki xuống còn hư vô.
Mọi người xung quanh lại không nghĩ vậy, nhưng cái tôi bên trong Shiki này sụp đổ không còn gì.
Trí nhớ và tính cách lẽ ra tôi phải có…liên kết giữa hai thứ đó đã đứt đoạn. Vì lẽ đó, ký ức này chỉ còn là chuỗi hình ảnh. Nhưng cũng nhờ vậy, tôi có thể cư xử như bản thân mình trước đây. Tôi có thể giao tiếp với người sinh ra mình và những người từng quen biết như Ryohgi Shiki mà họ từng biết.
Nhưng không mảy may quan tâm đến cảm nghĩ của tôi.
Thành thật mà nói, điều đó đau đớn đến mức gần như không thể chịu đựng. Chỉ như bản sao chép, tôi không cảm thấy mình đang sống một chút nào.
Như đứa trẻ sơ sinh, tôi có nhiều thứ chưa biết, nhiều việc chưa trải qua nhưng ký ức mười tám năm làm tôi trưởng thành. Trong ký ức có nhiều kinh nghiệm của người từng trải khi tôi chưa hề trải qua chuyện gì cả.
Thậm chí nếu tôi muốn trải nghiệm, tôi đã có kinh nghiệm đó sẵn trong đầu.
Không đáng ngạc nhiên, không sống.
…Cảm giác như là không thấy thích thú với trò ảo thuật vì đã biết rõ thủ thuật của nó dù mới xem lần đầu.
Cứ như vậy, tôi cứ tiếp tục sống như trước đây, sống như con người trong trí nhớ với cảm giác bằng con số không.
Lý do thật đơn giản.
Vì nếu tôi làm vậy, có lẽ tôi sẽ tìm lại được bản thân.
Vì nếu cứ như vậy, có lẽ tôi sẽ biết được lý do tại sao mình lại đi dạo vào lúc này.
Oh, vậy là rõ rồi.
Tôi nghĩ bạn có thể đoán được rằng tôi tương tư chính bản ngã trước đây của mình.
Fujoh Kirie_P1_1
Vào một đêm đầu tháng tám, Mikiya đến mà không báo trước.
‘Trông cậu lúc nào cũng lười nhác vậy sao Shiki’
Vị khách không mời này có cách chào hỏi chán ngắt.
‘Biết không, trên đường đến đây mình gặp một vụ tự vẫn. Gần đây có nhiều vụ như vậy quá. Nè, bỏ cái này vào tủ lạnh đi’
Anh đưa cho tôi một túi hàng tạp hóa trong lúc cởi dây giày. Bên trong là hai hộp kem dâu Haagen Dasz. Khi tôi xem thử trong túi có gì khác thì Mikiya đã vào trong rồi. Nhà tôi là một căn hộ cách đường chính không đầy một mét. Liếc nhìn Mikiya, tôi theo anh vào trong.
‘Shiki, hôm nay cậu lại nghỉ học phải không? Chưa tính đến điểm số, vắng mặt quá nhiều coi như mất tư cách tốt nghiệp đó. Quên lời hứa cùng vào đại học của chúng ta rồi à?’
‘Anh có quyền quản lý tôi sao, Mikiya? Hơn nữa tôi không nhớ mình đã hứa gì cả, mà anh cũng đã bỏ ngang đại học rồi còn gì.’
Vừa nói tôi vừa quan sát Mikiya, anh lộ vẻ lúng túng không biết trả lời thế nào.
‘Đúng là không ai có quyền hành đó với cuộc sống của người khác, nhưng…’
Với vẻ từng trải, anh bỏ dở câu nói rồi ngồi xuống.
Anh không có ý định che giấu cảm xúc thật của mình…đó là điều tôi mới nhớ ra gần đây.
Mikiya ngồi giữa phòng. Tôi ngồi trên giường sau lưng anh một lúc rồi nằm xuống. Mikiya vẫn không quay lưng lại, tôi nhìn anh một cách vô tư lự, lưng anh hơi nhỏ so với chuẩn của một người đàn ông.
Người mang tên Kokutoh Mikiya này có vẻ là một người bạn của tôi thời trung học.
Trong thời đại đầy những người trẻ tuổi sống cuồng loạn, Mikiya là một người hiếm có vì vẫn giữ được hình ảnh của một học sinh. Anh không nhuộm tóc, không để tóc dài hay đeo bông tai. Anh cũng không mang điện thoại di động hay ăn chơi với lũ con gái. Cao hơn 170cm, gương mặt hiền pha chút sắc sảo và cặp kính cận đen tạo cho anh ngoại hình cũng khá nổi bật.
Mặc dù đã bỏ học và ăn mặc khá giản dị, anh…
‘Cậu có nghe mình nói gì không, Shiki ? Mình vừa gặp mẹ cậu trên đường. Thỉnh thoảng cậu cũng nên về thăm nhà Ryohgi , nghe nói cậu không hề liên lạc gì từ khi xuất viện.’
‘Đó là chuyện của hai tháng trước. Tôi không quan tâm vì không hiểu được. Gặp họ cũng chỉ thấy thêm xa cách thôi. Nói với anh tôi còn thấy ngượng ngạo nữa là với họ.’
‘haizz.., cậu cứ như vậy thì mọi chuyện chẳng khá lên được đâu. Cậu sẽ cứ thế này hoài nếu không cởi mở hơn một chút. Người trong nhà mà cứ như người dưng thì không hay chút nào’
……..Anh làm tôi khó chịu. Mikiya nói “không hay” nhưng “không hay” là cái gì chứ? Giữa tôi và cha mẹ chẳng có sao hết, chỉ là con của họ bị tai nạn rồi mất ký ức thôi. Luật pháp và giấy tờ chứng minh cho tôi thấy mình là con của họ nên ở đây không có gì là “không phải” .
…Mikiya, anh lúc nào cũng quân tâm đến người khác. Tôi thấy như thế mới thật không hay…
..
Ryohgi Shiki là bạn tôi từ hồi ở trường trung học. Đó là một nơi nổi tiếng có tỉ lệ học sinh tốt nghiệp lên đại học khá cao. Năm đầu trung học, khi tôi xem bảng kết quả coi mình có được nhận vào không, cái tên Ryohgi Shiki lạ đến mức in sâu vào tâm trí tôi. Từ đó tôi là một trong số những người hiếm hoi mà Shiki quen biết.
Trường không bắt buộc đồng phục nên mỗi học sinh tự chọn trang phục phù hợp cho mình.
Giữa bao nhiêu người, Shiki vẫn nổi bật.
Vì lúc nào cũng khoác trên mình một chiếc kimono.
Bộ áo nhã nhận phủ lên bờ vai nhỏ tạo cho lớp học một thứ không khí cổ kính. Một số người bắt chước phong cách Rock bụi bặm, trước Shiki, thì trang phục của họ như những món đồ vô dụng rẻ tiền.Bấy nhiêu cũng đủ hiểu Shiki là người thế nào.
Gương mặt của Shiki cũng quá hoàn mỹ.
Mái tóc đen mướt như nhung, được cắt cẩu thả bằng kéo một lần rồi để vậy. Thế mà lại trở thành kiểu tóc ngắn ngang tai, và hợp với Shiki đến nỗi khiến nhiều người bị nhầm lẫn: nam giới sẽ nhìn thấy nét nữ tính còn khi nữ giới nhìn Shiki, họ sẽ thấy một người đầy nam tính.
Miêu tả Shiki dùng từ “trang nghiêm” thì đúng hơn là “đẹp”.
Đối với tôi, cặp mắt của Shiki có sức lôi cuốn hơn ngoại hình. Đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhưng lại mỏng manh, tế nhị. Nó cho tôi ấn tượng về những thứ mà với đôi mắt bình thường như chúng ta không hề hiện hữu, và đó cũng là mọi thứ về Shiki với tôi.
Đúng vậy
Cho đến khi Shiki trở thành như thế…
..
‘Nhảy xuống tự vẫn, có là tai nạn không, Mikiya?’
Mikiya lại suy nghĩ nghiêm túc về một câu hỏi vô nghĩa.
‘Uhm, mình nghĩ là tai nạn,…nhưng cậu không sai. Mình cũng không biết. Người đó tự tử mà chết, nếu đó là tự ý người ta muốn chết thì không thể đổ lỗi cho ai khác được. Nhưng rơi từ trên cao xuống là tai nạn nên…’
‘Vậy không phải tai nạn hay là bị ai đó giết. Khó hiểu thật! Nếu chết thì họ cũng nên tìm cách nào không phiền đến người khác chứ.’
Hình như hơi bực dọc, Mikiya quay lại nhìn tôi.
‘Shiki, không nên nói về người đã khuất như vậy.’
‘Kokutoh, mình rất ghét cái đạo lý của cậu.’
Tôi đáp cộc lốc nhưng Mikiya không để ý gì.
‘Whoa! Lần cuối cậu gọi mình như vậy cách đây lâu lắm rồi.’
‘Vậy à’
Mikiya gật đầu
Tôi gọi anh theo hai cách: Mikiya và Kokutoh. Tôi không thích cách phát âm của từ “Kokutoh” dù chẳng rõ nguyên nhân vì sao.
Trong sự tĩnh lặng khi tôi còn ngẫm nghĩ, Mikiya nhớ ra chuyện gì đó.
‘À, em gái Azaka của mình thấy nó rồi’
Không hiểu anh đang nói về cái gì.
‘Chuyện cô gái bay lơ lửng ở tòa nhà Fujioh . Cậu nói có lần đã nhìn thấy, nhớ không ?’
Khoảng vài ba tuần trước có nhiều người đã nhìn thấy hình bóng ai đó bay lơ lửng trên tòa nhà Fujioh. Azaka mà thấy thì chắc có thật rồi.
Sau hai năm bất tỉnh vì vụ tai nạn. Tôi bắt đầu thấy những thứ “lẽ ra không hiện hữu”. Như lời Mikiya, tôi không nhìn thấy mà là quan sát chúng. Nói cách khác, não và mắt tôi nhận thức ở tầm cao hơn, nhưng tôi không quan tâm về mấy thứ định nghĩa đó cho lắm.
‘Tôi từng thấy nó vài lần nhưng từ lâu lắm rồi. Không biết có còn quanh quẩn đó không’
‘Mình đi qua nhiều lần mà không thấy gì cả’
‘Đó là vì anh mang kiếng.’
‘Mình không nghĩ có liên hệ gì.’ Mikiya phản đối.
Phản ứng của anh quá thuần khiết và chứa đựng nhiều cảm xúc. Chắc vì vậy mà Mikiya không thấy được những thứ đó. Nhưng những vụ tự tử hay người bay lơ lửng xảy ra quá thường xuyên gần đây.
Tôi thật không hiểu được ý nghĩa đằng sau những chuyện đó.
‘Mikiya, tại sao họ lại bay? ‘
Mikiya nhún vai trước câu hỏi bất ngờ của tôi rồi trả lời nhẹ tênh.
‘Mình không biết tại sao vì mình chưa bao giờ thử bay lên để rồi rơi xuống như vậy.’
Dẫn truyện- Nhìn từ trên cao
俯瞰風景 - Fujoh Kirie: Vong ngã.
Hôm đó, tôi về nhà bằng đường chính. Đó chỉ là ý muốn nhất thời vì rất hiếm khi tôi làm như vậy. Bước đi giữa những ngôi nhà quen thuộc, tôi chợt nhận ra quanh mình không có ai ngoài một người vừa rơi xuống từ tòa cao ốc trước mặt. Một tiếng vỡ nát ẩm ướt mà thường thì người ta sẽ không bao giờ nghe thấy trong đời. Tất nhiên rơi từ độ cao như vậy thì chỉ còn là cái xác – một màu đỏ thẫm nhuộm lấy mặt đất. Thứ duy nhất còn nhận ra được là mái tóc đen nhánh, hai cánh tay mảnh khảnh, trắng bệch…và một gương mặt ngập trong máu. Toàn bộ khung cảnh đó được bao phủ bởi mùa hè, bởi hai màu đen trắng của quá khứ; gợi lên trong tôi hình ảnh một nhánh hoa bị ép đến khô quắt lại giữa hai trang sách.
…Có lẽ vì với tôi, một xác chết gãy gập lại như vậy cũng như một cành hoa bách hợp gãy mà thôi.
Hôm đó, tôi về nhà bằng đường chính. Đó chỉ là ý muốn nhất thời vì rất hiếm khi tôi làm như vậy. Bước đi giữa những ngôi nhà quen thuộc, tôi chợt nhận ra quanh mình không có ai ngoài một người vừa rơi xuống từ tòa cao ốc trước mặt. Một tiếng vỡ nát ẩm ướt mà thường thì người ta sẽ không bao giờ nghe thấy trong đời. Tất nhiên rơi từ độ cao như vậy thì chỉ còn là cái xác – một màu đỏ thẫm nhuộm lấy mặt đất. Thứ duy nhất còn nhận ra được là mái tóc đen nhánh, hai cánh tay mảnh khảnh, trắng bệch…và một gương mặt ngập trong máu. Toàn bộ khung cảnh đó được bao phủ bởi mùa hè, bởi hai màu đen trắng của quá khứ; gợi lên trong tôi hình ảnh một nhánh hoa bị ép đến khô quắt lại giữa hai trang sách.
…Có lẽ vì với tôi, một xác chết gãy gập lại như vậy cũng như một cành hoa bách hợp gãy mà thôi.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)