Có tiếng người nói làm tôi thức giấc.
…Đôi mắt cứ díu lại chứng tỏ tôi cần thêm một hai giờ.
Vừa nghĩ thoáng qua mình thật nhỏ nhen với bản thân nếu cố tỉnh dậy, thì lý trí đã kịp thắng cơn buồn ngủ.
…Nhiều khi tôi băn khoăn về sự đơn giản của bản thân mình.
Tơi nhớ mình đã làm việc suốt đêm rồi nghỉ lại chỗ của Tohko. Nắng hè chiếu sáng cả căn phòng, Shiki và chị đang nói chuyện gì đó.
Shiki đứng tựa lưng vào tường trong khi Tohko bắt chéo chân trên ghế.
'Tỉnh rồi à, Kokutoh’
Tohko không mang kính, tôi nghĩ hai người đang nói chuyện về mấy “thứ đó”.
Ánh mắt của chị bình thường đã nhướn lên như vậy. Nhắc đến bình thường, hôm nay chị cũng ăn mặc như mọi ngày.
Với mái tóc buột cao hở cổ, Tohko trông giống như một cô thư ký. Nhưng tôi nghĩ chị sẽ không bao giờ đạt được vị trí đó với ánh mắt nghiêm khắc như vậy.
Áo sơ-mi trắng muốt và bộ váy đen mỏng hợp với Tohko.
‘Xin lỗi, em ngủ quên mất.’
‘Thấy rồi, không cần nhiều lời.’
Ngắt lời tôi, Tohko rút ra một điếu thuốc.
‘Cậu tỉnh rồi thì đi lấy thứ gì đó uống đi cho lại sức.’
“Lại sức” Chắc có nghĩa là tỉnh táo.
Chẳng hiểu sao Tohko lại nói vậy, nhưng vì chị lúc nào cũng khó hiểu nên tôi cũng không hỏi lại làm gì.
‘Cậu uống thứ gì không, Shiki? ‘
‘Không cân đâu. Tôi sắp đi ngủ đây.’
Shiki có vẻ thiếu ngủ. Có lẽ cô nàng lại lang thang ban đêm rồi.