Fujoh Kirie_P5_4

Có tiếng mở cửa, đồng hồ chỉ hai giờ và ánh mặt trời dương như đang tựa mình vào khuôn cửa sổ đóng kín. Chưa đến giờ khám thường nhật, có lẽ là khách đến thăm.
Tôi ở trong phòng riêng của bệnh viện, bên trong không có ai ngoài ánh sáng dịu, tấm màn không bao giờ lay động, và chiếc giường trắng.
‘Xin lỗi, cô có phải là Fujioh Kirie.’
Người vừa đến là một phụ nữ. Chào tôi bằng chất giọng rắn rỏi, chị tiến lại gần. Hình như chị đang nhìn tôi bằng thứ ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng thật ra tôi đang rất hạnh phúc. Mấy năm nay có ai đến thăm tôi đâu. Tôi không thể khước từ ai, ngay cả nếu đó là thần chết đến lấy đi mạng sống. Tuy rằng…
…người này thật đáng sợ. Chị có khả năng hủy diệt tôi.
‘Chị là kẻ thù của tôi phải không?’
Gật đầu.
Tôi cố gắng tập trung để nhìn vị khách đến thăm.
…Có lẽ vì ánh nắng chói chang của mặt trời, tôi chi nhìn thấy được đường nét bên ngoài của chị thôi. Chị không mặc áo khoác ngoài chiếc sơ mi phẳng phiu, vẻ ngoài như một cô giáo làm tôi thấy yên tâm hơn. Nhưng mang cà vạt màu cam thì hơi sặc sỡ, vậy tôi phải trừ bớt vài điểm.
‘Chị biết cô ấy hay chị là cô ấy.’
‘Không, tôi quen biết người tấn công cô và người cô lấy đi. Chúng ta, cả cô nữa, có quan hệ với những người kỳ lạ. Khá là xui xẻo đúng không.’
Nói rồi, chị định lấy thứ gì đó trong túi ra nhưng dừng lại giữa chừng.
‘Tôi quên rằng nơi này cấm hút thuốc. Vả lại, có vẻ như phổi của cô có vấn đề.’
Nghe giọng buồn rầu của chị, tôi nghĩ thứ đó là gói thuốc lá. Tôi chưa từng động đến nhưng lại muốn thấy người này hút thuốc. Có lẽ..không, nó hẳn phải hợp với chị giống như hình ảnh nữ phù thủy trên cán chổi vậy.
‘Không chỉ có phổi. Ra vậy, khắp cơ thể cô đầy khối u. Bắt đầu ở tế bào liên kết, nhưng bên trong tệ hơn nhiều. Chỉ có mái tóc cô còn khỏe mạnh, bình thường người ta đã chết trước khi lâm vào tình trạng này…bao nhiêu lâu rồi, Fujioh Kirie? ‘
‘Tôi không biết vì đã ngừng đếm rồi.’
Vì đó là chuyện vô nghĩa. Vì tôi sẽ phải ở đây đến cuối đời.
Người gật đầu nói ‘Tôi hiểu.’
Tôi không thích cái giọng của người này, nó không hề có chút thông cảm cũng như chán ghét. Thứ duy nhất tôi nhận được từ mọi người là sự thương hại và người này từ chối tôi cả thứ đó.
‘Shiki đâm vào chỗ này phải không? Nghe nói đâu đó gần động mạch chủ…tôi nghĩ là ở van tim.’
Nói chuyện như vậy bằng giọng thật thản nhiên làm tôi mỉm cười.
‘Chị lạ thật. Nêu bị cắt mất tim làm sao tôi còn ngồi đây nói chuyện.’
‘Quả vậy. Tôi nói chỉ để xác nhận cho chắc thôi.’
Ra thế, Chị xác định xem tôi có bị người con gái không rõ là ăn mặc kiểu Nhật hay kiểu Âu đâm qua người hay không.
‘Nhưng rồi cô sẽ thấy hậu quả. Năng lực của Shiki rất mạnh. Tuy đó là sự tồn tại song song, cái chết vẫn lan dần đến cô. Tôi đến đây…muốn hỏi cô vài điều trước lúc đó..’
Tồn tại song song? Có lẽ chị nói đến con người khác của tôi.
‘Tôi không thực sự nhìn thấy cô lơ lửng. Có thể cho tôi biết nó là gì không?’
‘Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ có thể nhìn qua khung cửa này.’
Có lẽ không nên như vậy.
Tôi hay quan sát cuộc sống từ đây. Cây cối mang màu sắc bốn mùa, dòng người qua lại. Tôi có lên tiếng họ cũng không nghe thấy, dù tôi có hết sức cũng không vươn tay đến được. Tôi lặng lẽ chịu đựng một thời gian dài trong căn phòng này. Cho nên tôi chối bỏ khung cảnh này từ lâu. Không phải đó là nguyền rủa sao.
‘Tôi hiểu cô đang nghĩ gì. Cô mang huyết thống của một gia tộc lâu đời. Họ có truyền thống cầu nguyện nhưng tôi đoán sức mạnh thật sự của gia tộc này là nguyền rủa. Họ Fujioh có lẽ bắt nguồn từ chữ Fujoh mang nghĩa bất thanh khiết.’
Huyết thống.
Gia đình tôi. Nó đã kết thúc vài năm trước. Không lâu sau khi tôi phải nhập viện, cha mẹ và em tôi bị tai nạn và qua đời. Từ đó, một người bạn của cha tôi chi trả hết viện phí.
‘Lời nguyền không phải là thứ được thực hiện không có chủ ý. Mong ước của cô là gì?’
….điều đó, ngay bản thân tôi cũng không rõ.
‘…chị có bao giờ nhìn ra ngoài trong một thời gian dài chưa? Trong bao nhiêu năm, kể từ khi chị có ý thức? Tôi căm ghét, chối bỏ và khiếp sợ bên ngoài, thế giới mà tôi thấy từ đây. Sau một thời gian, tôi thấy mình đứng trên khu vườn kia, nhìn xuống thế giới từ trên cao. Có cảm giác như đôi mắt đã đi nơi khác trong khi cơ thể và linh hồn vẫn lưu lại đây. Nhưng vì tôi không thể di chuyển đi đâu, chỉ có thể quan sát mà thôi.’
‘Cô đã ghi nhận khung cảnh quanh đây vào não bộ. Trong trường hợp đó, sẽ phát sinh ý niệm cho rằng mình có thể nhìn từ mọi hướng…và cô mất dần thị lực từ đó phải không? ‘
Tôi hơi ngạc nhiên một chút. Chị biết điều đó sao.
Tôi gật đầu.
‘Đúng vậy, thế giới trắng dần đi và rồi không còn gì nữa. Ban đầu tôi tưởng chúng lẩn sau bóng tối nhưng sự thực là chúng đã biến mất. Mọi thứ đều nhòa đi, ít ra là những thứ thấy được bằng mắt. Có điều tôi chẳng bận tâm. Vì đôi mắt đã bay đi rồi, tôi chỉ thấy được quang cảnh xung quanh chứ có làm được gì khác đâu.
Không thay đổi được gì, không thể…’
Và rồi tôi ho sặc sụa. Từ rất lâu tôi không trò chuyện với ai nhiều thế này.
‘Ra vậy. Tư tưởng của cô đã thoát ly ra ngoài. Nhưng mà…sao cô vẫn sống khi hiện thân của tư tưởng đã bị Shiki giết chết.’
Ah, tôi cũng đang phân vân về chuyện đó.
Người ấy…hình như gọi là Shiki, làm sao có thể giết được tôi?
Phần tâm trí lơ lửng trong tôi không thể chạm vào bất cứ vật gì và cũng không thứ gì chạm vào được, vậy mà cô ta giết nó như thể nó là vật chất tồn tại.
‘Cái tôi ở tòa nhà Fujioh có phải thật sự là của cô không, Fujioh Kirie?’
‘Đó là tôi và không phải là tôi. Bản thân tôi nhìn ngắm bầu trời và bản thân tôi trên bầu trời. Nó đã bỏ tôi mà ra đi. Tôi bị chính mình bỏ lại phía sau.’
Chị không giấu được sự kinh ngạc, lần đâu tiên từ khi gặp nhau chị biểu lộ cảm xúc của mình.
‘Vậy không phải tinh thần cô tách làm hai mà có ai đó đã cho cô một vỏ bọc khác. Trước đây chưa từng có trường hợp này.’
Chị nói vậy, có lẽ không sai.
Tôi đã đầu hàng bệnh tật và chỉ còn biết lặng lẽ nhìn xuống thế giới bên ngoài. Trong hai đứa tôi không ai có thể đặt chân lên mặt đất. Vì tôi bị hắt hủi ở đời.Tôi cũng chẳng còn khả năng bước ra ngoài khung cửa đóng kín đó dù cho ước vọng có mãnh liệt đến đâu.
Nhất định là chúng tôi đã liên kết với nhau vào hồi kết.
‘Cũng phải. Nhưng mong muốn của mình thành hiện thực dù chỉ trong Ảo tưởng không đủ làm cô hạnh phúc sao’
Nữ sinh? À, nhớ ra rồi, mấy đứa mà mình ghen tỵ đây mà. Tại họ gặp chuyện không may thôi. Tôi không làm gì cả, họ tự ý rơi xuống thôi.
‘Phần thân ở tòa Fujioh không chỉ là lý trí đơn thuần. Cô dùng kỹ thuật phải không? Từ đầu mấy đứa đó đã có khả năng bay lượn, bằng ảo ảnh hay năng lực có thật. Không ít người bay lên khi đang ngủ say nhưng chuyện đó không gây rắc rối bao giờ. Tại sao? Vì họ chẳng bao giờ nghĩ tới những chuyện như vậy khi tỉnh táo và khi ngủ thì ai cũng như ai, không một chút tà niệm. Dù vậy, trường hợp của những nữ sinh đó vẫn khác thường. Tôi không nói chuyện viễn tưởng nhưng càng lớn tuổi cơ thể càng khó bay lên. Có thể trong số đó có vài người có thể bay nhưng hầu hết chỉ có thể bay trong khi mơ ngủ. Nhưng cô lại cho chúng ý nghĩ đó, cho chúng ấn tượng về những chuyện trong mơ khi chúng vẫn tỉnh.
Kết quả là tất yếu, chúng ngộ nhận khả năng bay lượn chỉ có thể thực hiện khi bất tỉnh. Bay lên chỉ bằng sức con người rất khó. Ngay cả tôi cũng không thể nếu không có chổi. Xác suất thành công khi vẫn còn ý thức chỉ có 30%. Chúng cố bay lên và, theo quy luật tự nhiên, rơi xuống.’
Phải, họ bay xung quanh tôi. Tôi từng mong có thể kết bạn với họ nhưng họ chỉ lơ đễnh vây lấy tôi mà không nhận thấy tôi.
Thế là tôi biết họ không có nhận thức. Tôi nghĩ họ sẽ nhận ra tôi nếu tôi đánh thức họ. Chỉ có vậy, mà sao…
‘Cô thấy lạnh lắm à.’
Giọng nói dù ân cần vẫn lạnh như kim loại.
Tôi co người lại khi cơn giá lạnh không chịu qua đi.
‘Tôi hỏi một câu nữa. Sao lại là bầu trời? Không phải cô chán ghét cả thế giới à?’
Vẫn vậy…
‘Bầu trời bao la vô cùng, tôi nghĩ mình có thể tìm được một nơi xa mà mình không oán ghét, nếu tôi có thể đi xa tùy ý muốn, nếu tôi có thể bay xa như mình từng ao ước.’
Vẫn giọng đó hỏi xem tôi đã tìm thấy nơi đó chưa.
Nó vẫn không chịu qua đi. Toàn thân tôi run rẩy như bị người ta lay động, khóe mắt bỗng nhiên cay cay.
Tôi nhận ra mình gật đầu.
‘Mỗi đêm, tôi sợ mình sẽ không tỉnh dậy vào ngày mai, sợ ngày mai mình không còn thở. Tôi biết mình sẽ không đủ sức tỉnh dậy một khi đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày qua ngày như sợi dây thòng lọng mang đến nỗi khiếp đảm cái chết. Nhưng cũng vì thế mà em biết mình còn sống. Mỗi ngày đều nghe tiếng mời gọi từ cõi chết, nhưng để sinh tồn chỉ còn cách dựa vào âm thanh đó thôi.’
Đúng vậy, đó là lý do mình bám víu vào cái chết chứ không phải sự sống. Bay đi mọi nơi…
‘Cô tính mang theo thằng bé nhà tôi vào cõi chết?’
‘Không, lúc đó, tôi không biết nữa. Tôi đã muốn sống và ước ao được bay khi còn sống. Tôi sẽ được toại nguyện nếu có anh ta.’
Kokutoh. Giờ thì đã rõ, người tên Shiki đó đến đòi lại anh ấy.
Người đến cứu rỗi cũng đồn thời là thần chết, mình cũng không còn gì hối tiếc.
‘Anh ấy rất thật thà và thẳng thắn đến nỗi có thể bay đến đâu cũng được. Tôi…tôi muốn anh ấy mang tôi đi.’
Khóe mắt cay xè. Tôi không hiểu gì, nhưng có lẽ mình đang khóc.
Không phải vì đau buồn…nếu thật sự có thể đi đâu đó với anh thì mình sẽ hạnh phúc lắm. Vì nó là chuyện không bao giờ xảy ra, vì nó là giấc mơ không thành hiện thực, vì điều đó đẹp thật sao? Giấc mơ duy nhất trong nhiều năm trời.
‘Nhưng Kokutoh chẳng quan tâm đến bầu trời. Càng khao khát, càng xa vời vì dòng đời nhiều ngang trái.’
‘Chị nói đúng. Con người có quá nhiều thứ dư thừa không cần thiết. Tôi không thể bay được, trôi lơ lửng là chuyện duy nhất trong tầm với.’
Đôi mắt giờ đã ráo hoảnh. Có lẽ, nó sẽ không bao giờ thấm ướt nữa.
Thứ xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi bây giờ là cái giá lạnh trong tâm.
‘Xin lỗi đã làm cô phiền lòng. Đây là câu hỏi cuối cùng, giờ cô sẽ làm gì? Tôi có thể hàn gắn vết thương Shiki gây ra.’
Tôi im lặng lắc đầu. Hình như chị mới là người có nhiều phiền muộn lúc này.
‘Thôi được…
Có hai cách trốn chạy: có và không có mục tiêu. Cách thứ nhất gọi là bay, cách thứ hai là lơ lửng. Cô sẽ là người quyết định tầm nhìn của mình. Nhưng sẽ là sai lầm nếu cô để tội lỗi dẫn đường. Cô phải mang theo tội lỗi trên con đường mình đã chọn.’

Chị đã đi rồi nhưng vẫn không cho tôi biết tên, nhưng cũng không cần thiết…chị chắc biết trước con đường tôi sẽ chọn vì tôi không thể bay, chỉ trôi lửng lờ. Tôi là người yếu đuối, không thể làm như chị nói. Và cũng không thể cưỡng lại cám dỗ này. Tia sáng kia lóe lên khi con tim bị xé toạc. Dòng chảy của cái chết xiết chặt lồng ngực. Tôi thường nghĩ mình chẳng còn gì, song vẫn đủ hiểu một điều đơn giản.
Nơi đây là nơi đặt dấu chấm hết.
Nỗi sợ hãi làm băng hoại. Tôi phải cảm nhận hầu hết sự chết và hạnh phúc được sống. Nhưng chắc không thể chết như đêm đó, tôi không có quyền mơ tưởng đến cái chết đẹp như vậy. Tử thần đến như một tia chớp, một ngọn giáo, một lưỡi dao. Dù vậy, tôi sẽ cố tiến lại gần cái chết vào mức độ nào đó, còn vài ngày nữa. Tôi không nghĩ mình phải nói ra, nhưng rơi xuống từ một nơi có tầm nhìn rộng lớn phải là kết cục tất yếu.