‘Chuyện này cứ như một cuốn tiểu thuyết rẻ tiền. ‘
Tohko khẽ gật đầu còn Shiki thì ném cho tôi tia nhìn bực bội .
Tôi đã làm sai điều gì, thật không hiểu được.
‘Shiki, cậu đến đó lúc đầu tháng bảy, lúc đó có bốn bóng ma đúng không ?’
Tôi nói chỉ để làm dịu lại không khí vì đã biết chắc là vậy nhưng Shiki lắc đầu.
‘Tám. Từ đầu đã có tám mạng định sẵn nên sẽ không có người thứ chín. Trường hợp này bị đảo ngược.’
‘Cậu thấy trước tám người ngay trước khi sự việc xảy ra ? Giống như tiên tri ?’
‘Không phải. Chỉ là có điều gì bất thường trong không khí. Để coi…giống như là nước nóng và nước lạnh ở cùng một ly nhưng không hòa vào nhau.’
Tohko nói tiếp những lời mơ hồ.
‘Nói cách khác, dòng thời gian nơi đó bị cản trở .Thật ra, thời gian trôi qua theo nhiều cách, nghe có vẻ không công bằng nhưng những vật khác nhau có thời gian tồn tại khác nhau. Cứ như thế, mỗi cá nhân và ký ức con người cũng cần thời gian khác nhau để tan biến hoàn toàn. Khi một người qua đời, ký ức của họ có biến mất ngay không ? Dĩ nhiên là không. Cho đến khi còn có một người nhớ đến, không có gì đột nhiên biến mất, chúng chỉ tan dần vào hư vô.
Ký ức con người, đúng hơn là những dữ liệu được ghi lại. Nếu một người vô tình đi vào kết giới đó, họ có thể bị chính ký ức của mình lưu lại dẫn đến sự tồn tại như bóng ma sau khi đã chết. Những người thấy được hồn ma của người đã khuất ít nhiều phải chia sẻ một phần ký ức với người quá cố đó. Tuy nhiên, Shiki là ngoại lệ. Thời gian lưu nhận luân chuyển ảnh hưởng đến dữ liệu được ghi nhận, nhưng thời gian ở tòa nhà đó chậm hơn bình thường. Ký ức sinh thời của bọn chúng chưa kịp ghi nhận “cái chết”. Kết quả là, ký ức đó vẫn tồn tại lay lắt. Đó là sự hiện hữu và hành động của ký ức khi thời gian của chúng rối loạn.’
Nói đoạn, Tohko đốt thêm một điếu nữa rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Như cô nói nếu thứ gì đó ra đi, cho đến khi ta còn nhớ về nó thì nó vẫn tồn tại và còn tồn tại thì còn nhìn thấy được. Giống như một dạng ảo giác…nhưng theo Tohko thì chúng không có thật, nên phải gọi là “hoang tưởng”.
‘Tôi không quan tâm khi thứ đó không có gì đáng ngại. Rắc rối là ở bản chất, đã tiêu diệt mấy thứ đó nhưng nếu cơ thể của chúng vẫn còn ở nơi khác thì ta phải lặp lại chuyện này mãi. Tôi chán cảnh làm vệ sĩ cho Mikiya rồi.’
‘Chị cũng thấy vậy. Em cứ đưa Mikiya về đã, để chị lo chuyện Fujioh. Còn năm giờ nữa mới tan tầm, mệt thì cứ lại đằng kia nghỉ.’
Tohko chỉ vào góc phòng mấy năm chưa dọn dẹp, trông giống như được trải một tấm thảm làm bằng khói bụi. Tất nhiên là Shiki làm như không nghe thấy gì.
‘Thế nó là cái gì mới được ?’
Shiki hỏi, nhìn Tohko qua khóe mắt.
Nữ pháp sư tiến lại gần cửa sổ hướng tia nhìn ra ngoài, miệng vẫn ngậm thuốc lá. Phòng không có đèn nên thường khó phân biệt thời khắc bên ngoài. Tuy vậy bên ngoài cửa sổ là ánh nắng ban trưa gay gắt, cái nóng nực trong không khí đang lan tỏa làm mờ khung cảnh. Chị ngắm nhìn mùa hè một lúc rồi trả lời.
‘Có một thời, cô ta được xem như đang bay.’
Khói thuốc Tohko từ tỏa ra như hòa vào ánh sáng, mà trong đó, chị như một ảo giác mà ánh sáng cố tình dựng lên.
‘Kokutoh, khi đứng từ một nơi thật cao nhìn xuống cậu có cảm giác gì ?’
Câu hỏi đột ngột lôi kéo tôi về thực tại. Nơi cao nhất tôi từng đến là tháp Tokyo từ hồi còn bé. Tôi không nhớ mình đã nghĩ gì, lúc ấy chỉ cố tìm xem nhà mình nằm ở đâu.
‘Nhỏ bé, chắc vậy.’
‘Sắc sảo thật đấy, Kokutoh.’
Một câu mỉa mai đáp lại. Tôi cũng thấy do dự khi trả lời như vậy.
‘Để coi. Cũng chẳng có gì lạ nhưng em cảm thấy cảnh nhìn thấy rất đẹp, và choáng ngợp khi ở trên cao.’
Có lẽ do lần này là cảm xúc thực sự trong tôi, chị khẽ gật đầu. Vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Tohko nói tiếp.
‘Cảnh mà cậu nhìn cho dù hết sức bình thường vẫn rất tuyệt từ bên trên. Nhưng đó không phải là sự kích thích cậu cảm thấy khi nhìn xuống thế giới nơi cậu sống. Nhìn từ trên cao thôi thúc ta một điều….’
Nói đến sự “thôi thúc”, chị Tohko tự ngắt lời. Sự thúc đẩy đó không đến từ bên trong như cảm giác, nó là một nhận thức mãnh liệt lôi kéo ta từ bên ngoài. Nó len lỏi vào tâm trí ta mặc cho ta có muốn hay không. Thứ gì đó xâm phạm và kích thích không báo trước, có thể xem nó là sự thôi thúc, bốc đồng trong khoảnh khắc.
Nhưng làm thế nào tầm nhìn bao quát có thể xâm chiếm lý trí?
Tohko nói tiếp để trả lời câu hỏi trong tôi.
‘Đó là sự “xa cách”. Một tầm nhìn quá rộng lớn tao ra ranh giới cách biệt vô hình nhưng rõ rệt với sự sống và thế giới đang trong tầm mắt. Với chúng ta, thực ra thế giới là một khái niệm mơ hồ. Biên giới giữa quốc gia, lãnh địa, thành phố chỉ là thông tin được viết và biết đến trên bản đồ, ta nhận thức nơi mà ta chưa đặt chân đến. Và trong hiện thực, không có gì sai trái với cách nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, con người sống trong một cái hộp gọi là logic. Thứ mà người ta thấy được lọc qua không gian nhỏ đó. Nếu tầm nhìn trở nên quá rộng lớn, mâu thuẫn sẽ nảy sinh. Bán kính 10m xung quanh ta cảm thấy được và 100km ta đang nhìn qua mắt đem so với nhau thật khập khiễng, cả hai không hề tách biệt nhưng chỉ có thứ ta cảm nhận được là có thật.
Thấy chưa, bắt đầu lệch lạc rồi. Đáng lẽ ta phải nhận ra mình đang sống trong thế giới đồng nhất và rộng lớn chứ không phải bán kính 10m, 100km. Nhưng bất luận cố gắng thế nào, ta không thể cảm nhận được thế giới lớn đó, giác quan con người là có hạn. Lý trí cũng như hiểu biết, kinh nghiệm và cảm giác giằng xé lẫn nhau đến khi một trong số đó vỡ tan thì tâm trí sẽ rối loạn.
Thành phố sao nhỏ thế này ! Nhà mình có ở đây không ? Khu công viên sao có hình dáng lạ vậy ? Chỗ đó được xây từ bao giờ sao không ai biết ? Mọi nơi mọi chỗ sao lạ quá, có cảm giác như lạc vào thành phố khác…
Đứng trên cao gợi cho ta nhưng suy nghĩ như vậy. Mặc dù, ngay cả dưới chân mình đang đứng cũng là một phần trong khung cảnh đang nhìn thấy.’
Một nơi thật xa về khoảng cách ? Không, điều mà chị muốn nói thuộc về mặt tinh thần. Hai nơi cách xa theo hai chiều ngang dọc. Điểm khác biệt duy nhất là tầm nhìn.
‘Ý chị là không nên nhìn như vậy ?’
‘Nếu cậu quay ngược thời gian. Ngày xưa bầu trời được coi là một thế giới khác. Bay lên trời đồng nghĩa với việc ra khỏi thế giới của mình. Khi đó người ta sẽ chìm trong ảo vọng nếu không tự bảo vệ mình bằng khoa học (Kim loại). Cứ như vậy mà phát điên lên. Thật ra, nếu có nhận thức đúng đắn, nếu có đất bằng để đặt chân, nếu có một điểm tựa thì điều đó không thành vấn đề’
…Nhắc đến chuyện này, có lần tôi đứng trên sân thượng của trường nhìn mặt đất và tự hỏi chuyển gì sẽ xảy ra nếu mình nhảy xuống dưới.
Tất nhiên tôi chỉ nghĩ bâng quơ vậy thôi.
Tuy hoàn toàn không có ý định làm vậy, nhưng tại sao lại suy nghĩ về nó khi biết chắc đó là cái chết hiển nhiên. Chị Tohko còn nói cá nhân mỗi người sẽ có khác biệt nhưng tôi biết ai cũng nghĩ về việc rơi xuống khi đang đứng trên cao.
‘ Thế có nghĩa là ta sẽ trở nên điên loạn ngay lập tức ?’
Tohko cười khi nghe tôi hỏi.
‘Con người ai cũng nghĩ đến những việc cấm kỵ ,Kokutoh à. Loài người có khả năng tưởng tượng những chuyện bất khả thi để tiêu khiển. Nhưng….uhm, cũng gần như vậy. Điều quan trọng là ý nghĩ đó chỉ xuất hiện ở một nơi nhất định. Trong trường hợp của cậu, tôi nghĩ cậu không mất trí mà bị tê liệt thôi.’
‘Tohko, chị quá dài dòng rồi đó.’
Shiki chen ngang như thể hết kiên nhẫn. Nghĩ lại, có lẽ mình đã hơi lạc đề.
‘Không lâu đâu. Em không thấy câu chuyện vẫn còn dở dang à.’
‘Tôi chỉ muốn biết kết cục thế nào chứ không muốn nghe hai người nói chuyện.’
‘Shiki…’
Tuy hơi cộc cằn nhưng Shiki cũng có lý. Shiki tiếp tục phàn nàn.
‘Mà, chị nói nhìn từ trên cao gây rối loạn tư tưởng. Còn bình thường thì sao? Thậm chí khi đi lại thì tầm nhìn của ta đã cao hơn mặt đất rồi.’
Dừ với thái độ vạch lá tìm sâu, điều Shiki nói cũng không sai.
Tầm mắt của con người bình thường đã cao hơn mặt đất, có thể xem như vậy là nhìn từ trên cao không?
Tohko gật đầu trước lời của Shiki, chị đang đi thẳng đến đoạn kết của vấn đề.
‘Mặt đất mà hai người đang nghĩ tới chỉ là một mặt phẳng gồ ghề. Nghe có vẻ hợp lý nhưng không ai coi đó là tầm nhìn bao quát. Tầm nhìn thực chất không phải do mắt thu nhận mà là do não bộ xử lý. Nó được bảo vệ bởi cái gọi là lý lẽ thường tình, cho nên không ai nghĩ vậy là “cao” có chăng là “cao hơn” như hai người nghĩ thôi.
Mặt khác, mỗi người đang thật sự nhìn từ trên cao. Nhưng đã là con người thì phải sống và nghĩ trong một cái hộp, tầm cao mà tôi nói ở đây ở trong tâm khảm, dù gì thì, con người không thể có được tầm nhìn của Thượng đế. Khi ta ra khỏi ranh giới, ta sẽ trở thành quái vật như vậy đó. Ảo Tưởng (Hypnos) chuyển thành Vong Ngã (Thanatos).’
Vừa nói chị vừa nhìn xuống thế giới. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến giấc mơ của mình.
Giấc mơ về cánh bướm rơi..
Tohko vứt đầu mẩu thuốc vào gạt tàn.
‘Hình ảnh chập chờn ở tòa nhà Fujioh là thế giới mà cô ta thấy. Tôi đoán sự khác biệt trong không khí mà Shiki cảm nhận là ranh giới giữa bên ngoài và “cái hộp” đó. Đó là sự ngưng đoạn mà chỉ có tâm nhãn mới nhận ra được.’
Shiki quay lại với vẻ điềm tĩnh hằng ngày khi Tohko kết thúc.
‘Ngưng đoạn ha? Không biết nhỏ đó nhìn nhận bên nào?’
Trái ngược với giọng nói nghiêm túc, Shiki không có vẻ bận tâm,
Tohko cũng tỏ ra như vậy..
‘Tất nhiên, trái ngược với em.’
..rồi trả lời thế.