Fujoh Kirie_P1_1



Vào một đêm đầu tháng tám, Mikiya đến mà không báo trước.
‘Trông cậu lúc nào cũng lười nhác vậy sao Shiki’
Vị khách không mời này có cách chào hỏi chán ngắt.
‘Biết không, trên đường đến đây mình gặp một vụ tự vẫn. Gần đây có nhiều vụ như vậy quá. Nè, bỏ cái này vào tủ lạnh đi’
Anh đưa cho tôi một túi hàng tạp hóa trong lúc cởi dây giày. Bên trong là hai hộp kem dâu Haagen Dasz. Khi tôi xem thử trong túi có gì khác thì Mikiya đã vào trong rồi. Nhà tôi là một căn hộ cách đường chính không đầy một mét. Liếc nhìn Mikiya, tôi theo anh vào trong.
‘Shiki, hôm nay cậu lại nghỉ học phải không? Chưa tính đến điểm số, vắng mặt quá nhiều coi như mất tư cách tốt nghiệp đó. Quên lời hứa cùng vào đại học của chúng ta rồi à?’
‘Anh có quyền quản lý tôi sao, Mikiya? Hơn nữa tôi không nhớ mình đã hứa gì cả, mà anh cũng đã bỏ ngang đại học rồi còn gì.’
Vừa nói tôi vừa quan sát Mikiya, anh lộ vẻ lúng túng không biết trả lời thế nào.
‘Đúng là không ai có quyền hành đó với cuộc sống của người khác, nhưng…’
Với vẻ từng trải, anh bỏ dở câu nói rồi ngồi xuống.
Anh không có ý định che giấu cảm xúc thật của mình…đó là điều tôi mới nhớ ra gần đây.
Mikiya ngồi giữa phòng. Tôi ngồi trên giường sau lưng anh một lúc rồi nằm xuống. Mikiya vẫn không quay lưng lại, tôi nhìn anh một cách vô tư lự, lưng anh hơi nhỏ so với chuẩn của một người đàn ông.
Người mang tên Kokutoh Mikiya này có vẻ là một người bạn của tôi thời trung học.
Trong thời đại đầy những người trẻ tuổi sống cuồng loạn, Mikiya là một người hiếm có vì vẫn giữ được hình ảnh của một học sinh. Anh không nhuộm tóc, không để tóc dài hay đeo bông tai. Anh cũng không mang điện thoại di động hay ăn chơi với lũ con gái. Cao hơn 170cm, gương mặt hiền pha chút sắc sảo và cặp kính cận đen tạo cho anh ngoại hình cũng khá nổi bật.
Mặc dù đã bỏ học và ăn mặc khá giản dị, anh…
‘Cậu có nghe mình nói gì không, Shiki ? Mình vừa gặp mẹ cậu trên đường. Thỉnh thoảng cậu cũng nên về thăm nhà Ryohgi , nghe nói cậu không hề liên lạc gì từ khi xuất viện.’
‘Đó là chuyện của hai tháng trước. Tôi không quan tâm vì không hiểu được. Gặp họ cũng chỉ thấy thêm xa cách thôi. Nói với anh tôi còn thấy ngượng ngạo nữa là với họ.’
‘haizz.., cậu cứ như vậy thì mọi chuyện chẳng khá lên được đâu. Cậu sẽ cứ thế này hoài nếu không cởi mở hơn một chút. Người trong nhà mà cứ như người dưng thì không hay chút nào’
……..Anh làm tôi khó chịu. Mikiya nói “không hay” nhưng “không hay” là cái gì chứ? Giữa tôi và cha mẹ chẳng có sao hết, chỉ là con của họ bị tai nạn rồi mất ký ức thôi. Luật pháp và giấy tờ chứng minh cho tôi thấy mình là con của họ nên ở đây không có gì là “không phải” .
…Mikiya, anh lúc nào cũng quân tâm đến người khác. Tôi thấy như thế mới thật không hay…
..

Ryohgi Shiki là bạn tôi từ hồi ở trường trung học. Đó là một nơi nổi tiếng có tỉ lệ học sinh tốt nghiệp lên đại học khá cao. Năm đầu trung học, khi tôi xem bảng kết quả coi mình có được nhận vào không, cái tên Ryohgi Shiki lạ đến mức in sâu vào tâm trí tôi. Từ đó tôi là một trong số những người hiếm hoi mà Shiki quen biết.
Trường không bắt buộc đồng phục nên mỗi học sinh tự chọn trang phục phù hợp cho mình.
Giữa bao nhiêu người, Shiki vẫn nổi bật.
Vì lúc nào cũng khoác trên mình một chiếc kimono.
Bộ áo nhã nhận phủ lên bờ vai nhỏ tạo cho lớp học một thứ không khí cổ kính. Một số người bắt chước phong cách Rock bụi bặm, trước Shiki, thì trang phục của họ như những món đồ vô dụng rẻ tiền.Bấy nhiêu cũng đủ hiểu Shiki là người thế nào.
Gương mặt của Shiki cũng quá hoàn mỹ.
Mái tóc đen mướt như nhung, được cắt cẩu thả bằng kéo một lần rồi để vậy. Thế mà lại trở thành kiểu tóc ngắn ngang tai, và hợp với Shiki đến nỗi khiến nhiều người bị nhầm lẫn: nam giới sẽ nhìn thấy nét nữ tính còn khi nữ giới nhìn Shiki, họ sẽ thấy một người đầy nam tính.
Miêu tả Shiki dùng từ “trang nghiêm” thì đúng hơn là “đẹp”.
Đối với tôi, cặp mắt của Shiki có sức lôi cuốn hơn ngoại hình. Đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhưng lại mỏng manh, tế nhị. Nó cho tôi ấn tượng về những thứ mà với đôi mắt bình thường như chúng ta không hề hiện hữu, và đó cũng là mọi thứ về Shiki với tôi.
Đúng vậy
Cho đến khi Shiki trở thành như thế…
..

‘Nhảy xuống tự vẫn, có là tai nạn không, Mikiya?’
Mikiya lại suy nghĩ nghiêm túc về một câu hỏi vô nghĩa.
‘Uhm, mình nghĩ là tai nạn,…nhưng cậu không sai. Mình cũng không biết. Người đó tự tử mà chết, nếu đó là tự ý người ta muốn chết thì không thể đổ lỗi cho ai khác được. Nhưng rơi từ trên cao xuống là tai nạn nên…’
‘Vậy không phải tai nạn hay là bị ai đó giết. Khó hiểu thật! Nếu chết thì họ cũng nên tìm cách nào không phiền đến người khác chứ.’
Hình như hơi bực dọc, Mikiya quay lại nhìn tôi.
‘Shiki, không nên nói về người đã khuất như vậy.’
‘Kokutoh, mình rất ghét cái đạo lý của cậu.’
Tôi đáp cộc lốc nhưng Mikiya không để ý gì.
‘Whoa! Lần cuối cậu gọi mình như vậy cách đây lâu lắm rồi.’
‘Vậy à’
Mikiya gật đầu
Tôi gọi anh theo hai cách: Mikiya và Kokutoh. Tôi không thích cách phát âm của từ “Kokutoh” dù chẳng rõ nguyên nhân vì sao.
Trong sự tĩnh lặng khi tôi còn ngẫm nghĩ, Mikiya nhớ ra chuyện gì đó.
‘À, em gái Azaka của mình thấy nó rồi’
Không hiểu anh đang nói về cái gì.
‘Chuyện cô gái bay lơ lửng ở tòa nhà Fujioh . Cậu nói có lần đã nhìn thấy, nhớ không ?’
Khoảng vài ba tuần trước có nhiều người đã nhìn thấy hình bóng ai đó bay lơ lửng trên tòa nhà Fujioh. Azaka mà thấy thì chắc có thật rồi.
Sau hai năm bất tỉnh vì vụ tai nạn. Tôi bắt đầu thấy những thứ “lẽ ra không hiện hữu”. Như lời Mikiya, tôi không nhìn thấy mà là quan sát chúng. Nói cách khác, não và mắt tôi nhận thức ở tầm cao hơn, nhưng tôi không quan tâm về mấy thứ định nghĩa đó cho lắm.
‘Tôi từng thấy nó vài lần nhưng từ lâu lắm rồi. Không biết có còn quanh quẩn đó không’
‘Mình đi qua nhiều lần mà không thấy gì cả’
‘Đó là vì anh mang kiếng.’
‘Mình không nghĩ có liên hệ gì.’ Mikiya phản đối.
Phản ứng của anh quá thuần khiết và chứa đựng nhiều cảm xúc. Chắc vì vậy mà Mikiya không thấy được những thứ đó. Nhưng những vụ tự tử hay người bay lơ lửng xảy ra quá thường xuyên gần đây.
Tôi thật không hiểu được ý nghĩa đằng sau những chuyện đó.
‘Mikiya, tại sao họ lại bay? ‘
Mikiya nhún vai trước câu hỏi bất ngờ của tôi rồi trả lời nhẹ tênh.
‘Mình không biết tại sao vì mình chưa bao giờ thử bay lên để rồi rơi xuống như vậy.’