Fujoh Kirie_P6

Trời đã tắt nắng khi chúng tôi rời văn phòng hoang phế của chị Tohko. Căn hộ nhà Shiki cũng trong khu này nhưng chỗ tôi cách đây những hai mươi phút tàu điện, cô nàng vẫn sánh vai với tôi dù bước đi hơi chao đảo, chắc lại buồn ngủ đây mà.
‘Tự tử có gì sai không , Mikiya?’
Tự nhiên Shiki lại hỏi vậy, dáng vẻ phiền muộn của nàng dễ làm người ta mủi lòng.
‘Hmm, mình không rõ. Ví dụ mình bị nhiễm một loại virus chết người có thể lay lan cho toàn bộ Tokyo. Nếu mình chết mà mọi người sẽ được sống, chắc mình sẽ tự tử.’
‘Nói gì vậy! Chuyện chẳng thể nào xảy ra sao làm ví dụ được.’
‘Để mình nói đã. Mình làm vậy bởi vì mình là người hèn nhát. Mình sẽ tự vẫn vì không đủ nghị lực để sống khi bị mọi người thù ghét. Chết thì dễ hơn hẳn. Can đảm trong giây lát và cái can đảm cần có để sống một đời người, cậu thấy sự khác biệt chứ?
Biết rằng lập luận thế này hơi cực đoan nhưng mình vẫn nghĩ chết là trốn chạy dù rằng sau nó là quyết tâm hay can đảm. Hy sinh thân mình là chuyện có khi đáng làm. Nhưng cũng đáng trách, chọn cái chết là chuyện ngu ngốc dù cho mục đích cao thượng hay chính nghĩa gì đó. Chẳng cần biết là sai lầm hay hèn hạ, ta vẫn phải giữ mạng sống để chuộc lại lỗi lầm đã gây ra.’
Hình như tôi đang tự biện hộ cho cái tôi của mình.
Nhưng đúng là nên sống tiếp và chấp nhận hậu quả của việc mình làm. Để được vậy cần sự can đảm rất lớn, tôi không nghĩ mình có thể làm được nên tốt nhất là không nói ra.
‘Tuy nhiên cũng có lúc người ta bị dồn vào chân tường để trong đầu có suy nghĩ bỏ cuộc, trốn chạy. Mình không thể phủ nhận, bác bỏ sụ thật đó, vì mình cũng là người yếu đuối. Dù sao thì, mỗi người mỗi cách nghĩ…’
Tôi kết thúc lấp lửng còn Shiki nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.
‘Nhưng cậu thì khác.’
Shiki nói như thể nhìn thấu tâm can tôi. Giọng nói vẫn toát sự lạnh lùng nhưng từng chữ không hiểu sao lại ấm áp khác thường. Trong bầu không khí bối rối, hai chúng tôi yên lặng một lúc lâu. Càng về đêm phố xá càng ồn ào hơn, tiếng động cơ, ánh đèn neon càng lúc càng gần.
‘Shiki này, mình từng có một giấc mơ.’
‘Ha ?’
‘Giấc mơ kết thúc với cánh bướm rơi. Có thể đã không vậy nếu nó không đuổi theo mình
Nếu nó tiếp tục lơ lửng thì đã không sao.
Nhưng từ khi nghiệm ra ý nghĩa của sự bay cao, nó không chịu chập chờn mãi được.
Đó là lý do nó bay lên, kết thúc chuỗi ngày trôi lơ lửng’
‘Kokutoh…’
‘Lạ thật, mình đang làm thơ? Haha’
Nếu đi qua khu trước mặt thì đến nhà ga, Shiki tự nhiên dừng lại.
‘Mikiya, đêm nay ngủ lại chỗ mình.’
‘Sao đột ngột vậy?’
Shiki kéo tôi đi nói chẳng sao cả. Đúng là ở lại thì tiện thật nhưng theo đạo lý thường tình thì…
‘Cũng được. Phòng cậu cũng trống trải, mình có đến thì nó cũng vậy thôi. Hay là, cậu muốn mình làm việc gì?’
Tôi biết chắc là chẳng có việc gì cả. Tôi hỏi dù biết điều đó, cho nên Shiki chẳng thể trả lời…hay ít ra là tôi nghĩ vậy. Shiki nhìn cứ như tôi là khơi nguồn của mọi rắc rối.
‘Dâu tây.’
‘Huh?’
‘Hai hộp kem dâu Haagen Dasz lần trước. Ăn cái thứ chết tiệt đó đi.’
‘Hình như mình mang đến thì phải.’
Đúng là có. Bữa đó trời khá nóng, tiện đường đến nhà Shiki tôi mua mang theo luôn. Nhưng tại sao tôi lại làm vậy? Cũng sắp đến tháng chín rồi.
Cũng được, tôi không phải hạng nhỏ nhen nhưng ngoan ngoãn nghe lời thì hơi khó chịu.
‘Được rồi, mình sẽ ở lại. Nhưng mà nè Shiki…’
Mỗi lần tôi nhắc đến chuyện này, cô nàng tức điên nhưng không làm gì được. Cho dù đó là mong muốn chân thật của tôi, Shiki chưa bao giờ nghe theo.
‘Cậu nên giữ ý tứ một chút, ăn nói kiểu đó chẳng nữ tính chút nào.’
Nghe vậy, Shiki giận dỗi quay mặt sang hướng khác.