Fujoh Kirie_P5_3

Tôi choàng tỉnh, ngực đau nhói. Người đó phải mạnh lắm mới có thể dễ dàng đâm xuyên người như vậy. Nhưng sức mạnh đó không một chút tàn bạo. Nó vừa đủ mạnh để đi qua xương thịt như lách vào kẽ hở của tế bào. Sự sống bị rút khỏi cơ thể. Âm thanh yếu ớt của quả tim đã bị xé nát. Cảm giác đó gây đau đớn hơn cả nỗi đau. Vì nó là nỗi sợ và khoái lạc.
Cả người tôi run lên vì luồng khí lạnh chảy vào xương cốt làm tê liệt trí não. Sự bức bối, cô đơn, ý muốn được sống, và tôi khóc không thành lời.
Không phải vì nỗi sợ hay đau đớn.
Mà vì cuối cùng tôi đã cảm thấy sự tồn tại của cái chết…tồn tại với tôi, người mà mỗi đêm lại ước gì ngày mai mình vẫn sống.
Tôi sẽ chẳng bao giờ quên cảm giác này.
Vì đã lỡ phải lòng nó rồi.