Phòng riêng của Tohko kiêm luôn phòng làm việc, kế đó là nhà bếp.
Có lẽ trước đây nó không được dùng như nhà bếp mà là phòng thí nghiệm hay cái gì đó đại loại như vậy. Nằm ở góc phòng là cái bồn nước có ba vòi, hai trong số đó được quấn bằng kẽm xung quanh, nguyên nhân không rõ.
Tôi pha cà phê rất thành thạo, chắc đã thành chuyên gia trong lĩnh vực này. Nhưng không phải tôi làm công việc phục vụ hay tương tự…
Đã nửa năm từ khi tôi được thuê vào đây.
Nơi này thậm chí không phải là văn phòng đúng nghĩa nên từ “thuê” không được phù hợp cho lắm. Tôi vẫn ở đây mặc dù tôi biết điều đó, có lẽ vì những việc người đó làm quyến rũ tôi. Sau khi thời gian của Shiki ngừng lại ở năm thứ mười bảy, tôi tốt nghiệp vào đại học dù không có mục tiêu gì.
Tôi đã giữ lời hứa với Shiki dù cô ấy hầu như không có cơ hội hồi phục. Và rồi cuộc sống của tôi ngày qua ngày trở nên vô vị và tẻ nhạt. Có một lần tôi nhận được thư mời triển lãm và vô tình tìm thấy một con búp bê ở đó. Nó thật sự là một kiệt tác nằm ở đỉnh cao của kỹ thuật loài người. Dù có hình dáng như một con người, nhưng dường như nó biết nó chỉ là một con rối mãi mãi không có được sự sống.
Chỉ là…quá hoàn mỹ.
Rõ ràng trước mắt tôi là một con người bằng xương bằng thịt sắp bước ra khỏi tủ kiếng. Nhưng sự thật nó chỉ là một con rối vô tri vô giác cũng rõ ràng không kém. Hình nhân thì ngay từ đầu đã là vật chết. Ở một nơi mà chỉ có những vật mang sự sống mới đến được, lại là nơi con người không thể vươn tới. Tôi lại yêu sự mâu thuẫn ấy.
Có lẽ vì sự tồn tại của nó cũng giống như của Shiki.
Không ai biết tại sao một vật như vậy lại xuất hiện ở đây. Ngay cả trong danh sách trưng bày cũng không có nhắc đến con búp bê nào. Vậy mà cuối cùng tôi cũng biết được người tạo ra nó, là một nghệ nhân mang theo mình nhiều lời đồn kỳ lạ trong ngành. Đó là Aozaki Tohko, một người sống ẩn dật tách biệt xã hội.
Công việc chính của Tohko là làm búp bê nhưng có khi chị cũng thiết kế nhà cửa. Mọi việc Tohko làm đều liên quan đến việc tạo ra một thứ gì đó nhưng chị không bao giờ nhận yêu cầu hay đơn đặt hàng. Thỉnh thoảng chị lại tiếp xúc với khách hàng để miêu tả thứ chị sẽ làm cho họ rồi nhận trước tiền công. Người này chắc chắn phải là rất lập dị hay là một nghệ nhân bậc thầy.
Biết mình không nên nhưng càng lúc tôi càng tò mò và cuối cùng cũng tìm ra địa chỉ của con người lập dị này. (bây giờ tôi đã có thể khẳng định)
Đó là một địa chỉ mập mờ ở vùng ngoại ô hẻo lánh, không người ở cũng không phải khu công nghiệp. Nó không đáng gọi là nhà mà là một nơi bỏ hoang. Tòa nhà đang xây dựng nhưng lại bị bỏ dở do tình hình kinh tế khó khăn nhiều năm trước. Nó như lớp vỏ của một tòa nhà hoàn chỉnh nhưng bên trong lại trần trụi tường xi măng mà lẽ ra phải cao sáu tầng thì chỉ có bốn. Tầng thứ năm nghiễm nhiên trở thành sân thượng. Chỉ có Aozaki Tohko mới mua một nơi thế này.
Sau khi tìm đến nơi này, tôi dần quen biết Tohko và bỏ học để vào đây làm việc. Khó tin hơn nữa là tôi được trả lương hàng tháng.
Tohko từng giải thích, có hai loại người đặc biệt với một trong hai đặc tính : sáng tạo và truy tìm, phá hủy và sử dụng. Cô thẳng thắng cho tôi biết tôi sẽ chẳng tạo ra được cái gì cho ra hồn. nhưng vẫn đề nghị tôi vào làm việc vì tôi có khả năng tìm kiếm.
‘Cậu lề mề quá, Kokutoh à.’ Giọng nói xuất phát từ phòng bên cạnh.
Máy pha cà phê cũng đã đầy tự bao giờ.